28/12/11

Chào năm 2012

Cầu Long Biên...
Và Gió...
Và Hoa.

17/12/11

Một nơi khác

Nếu ko fai đi làm 2 ngày thứ 7, chủ nhật thì thích nhỉ! Mình sẽ có bao nhiêu thời gian cho cv cá nhân: nấu ăn, dạo phố, đọc sách... Và cảm giác tối cuối tuần sẽ đến từ thứ 6. Vừa học + đi làm. Hai việc cùng cần đến nhiều thời gian và sự tập trung. Thấy ngại! Lười. Khó dành hết tinh thần vào việc làm vì vẫn vướng bận học :( Bị lo lắng. Muốn ổn định.

Trong công việc, tiếp xúc với các hiệp hội, tổ chức, nhiều lĩnh vực tri thức, nhiều con người khác nhau -> nảy ra cảm xúc: muốn ra nước ngoài. muốn có những người bạn nước ngoài để xem các bạn đã trải qua phần đời của các bạn như thế nào? Mái nhà, bầy ngựa, bầy cừu, cánh đồng nho, cánh đồng bông, thảo nguyên, bữa tối... Tuổi thơ của các bạn lớn lên ra sao. Mình bị ấn tượng mạnh với đoạn đầu của Cuốn theo chiều gió cũng là ở những chi tiết về nếp sống của các gia đình, và cộng đồng này. Cảnh hoàng hôn khi Scarlett đợi người cha.

Khi các bạn lớn lên, trường đại học của các bạn như thế nào? Phương pháp dạy của thầy cô ra sao. Mình muốn nghe những câu chuyện. Xu hướng của giới trẻ ở nước bạn là gì? Họ thích xem gì, chơi gì. Tiếp đến là thế hệ trưởng thành - những người đã có công ăn việc làm và vị trí trong xã hội. Ví dụ, cùng là chuyên gia kinh tế thương mại hoặc đầu tư, nhưng các chuyên gia nước ngoài họ nắm được những tri thức gì của nhân loại, vượt lên, đi trước, tiến bộ hơn các chuyên gia trong nước. Rộng hơn thì muốn tìm hiểu cả về kinh tế - xã hội của nước họ một cách thực tế nhất.

Đó là cảm giác, muốn mình sống một cuộc đời rộng lớn hơn. Vượt qua biên giới lãnh thổ, vượt xa môi trường thân thuộc với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp. Muốn xa một thời gian để biết thêm cái mới, để có cái nhìn rõ hơn về những gì đang diễn ra hiện tại. Bên cạnh việc phải có thu nhập, lo cho mình và người thân, giao lưu với bạn bè, đóng góp sức lao động cho xã hội, còn muốn vươn xa, muốn mở mang, biết thêm nhiều tri thức mới, phong phú, đa dạng, hữu ích thiết thực. Để những tri thức đó có thể đưa vào thực tế, giúp ích cho nhiều người hơn, cho cộng đồng nhiều hơn, làm tăng giá trị kinh tế, hoặc thúc đẩy điều gì đó phát triển.

Đại khái là một chút mộng mơ thế! Còn thực tế có thể rất khác! Đi nước ngoài lại là việc rất đỗi bình thường. Việc tiếp xúc và quen với người nước ngoài cũng ko có gì đặc biệt. Cứ đi rồi sẽ biết :P Dù sao thì đó cũng là một ý nghĩ nhỏ nảy ra trên đường đi làm về chiều nay. Tóm lại, cũng thích đi nước ngoài, ít nhất cũng để biết, thời tiết khác ntn :p

15/12/11

Ko gian đẹp ^ ^

Có một không gian mà mình rất thích. Đó là con đường Âu Cơ trong miền ký ức 3 năm về trước. Thênh thang nắng, thênh thang gió, mình tản bộ nhởn nhơ mỗi ngày trong con ngõ 275 dẫn vào Bảo tàng Văn học Việt Nam. Buổi sáng dậy thật sớm, từ ký túc xá ra xe buýt bến Thanh Xuân đến đường Âu Cơ. Qua hai trạm chuyển dừng là mình bắt đầu đi bộ vào ngõ.

Khu này đường rộng, sạch sẽ, mái hiên nhà nào cũng ngợp bóng cây xanh. Có cả những rặng dây leo hoa nở tím ngát. Bảo tàng khi đó thật thưa vắng người vì chưa đi vào sử dụng chính thức. Đó là trụ sở tạm thời của Báo Văn nghệ - Hội Nhà văn Việt Nam. Mình đến đó để thực tập 2 tháng hè, khi còn là sinh viên năm 2 ngành Ngôn Ngữ.

Cảm nhận đầu tiên khi tiếp xúc với mọi người ở đây: đó là thấy các bác các cô đều nhiều tuổi, dù đã biết trước điều này và thấy thật khác so với những tòa soạn báo trẻ khác mà mình tiếp xúc. Nhưng ngay sau đó là ko khí thân thiện, hiền hòa mà các cô chú mang đến cho mình. Chú H. và chú D. đến sớm nên gặp mình mang giấy tới xin thực tập và hỏi chuyện mình: cháu học trường nào, nhà cháu ở đâu... Cô Tr.B - Phó TBT cũng hỏi mình cháu học ngành gì, có học thầy A, thầy B ko. Trước mắt, cô xếp cháu vào phòng Morat, để biết về tin bài của báo nhé!

Phòng này có 2 chị rất xinh. Một chị tóc đen tuyền, dày và mượt, son môi phớt đỏ. Một chị tóc xoăn nâu vàng, son môi màu cam. Qua một thời gian gần gũi, mình thấy hai chị là hai tính cách đối lập. Có nhiều câu chuyện các chị kể làm mình cười vang ko dứt.

Buổi trưa đi ăn cùng các cô bác và hai chị trong phòng. Đó là lần đầu tiên mình biết đến cơm cơ quan nơi làm việc. Mình nhớ nhất hai món cá kho đậm đà và canh bí xanh nấu tôm khô. Chú H. hôm nào đi ăn cũng gọi mình và trong bữa ăn cho mình nghe những câu chuyện thú vị.

Chú H.cao, gầy, dáng lưng hơi còng, gương mặt có dáng vẻ nghệ sĩ với đôi mắt đăm chiêu khi nhìn xa xăm. Sau buổi cơm trưa, chú ngồi uống trà và kể chuyện nghề cho mình nghe. Những kỷ niệm qua những lần đi tác nghiệp, cả chuyện gia đình với hai cô con gái. Chú đã cho các em đọc sách từ nhỏ ra sao. Sau này, mình làm việc cùng chú vì được cô Tr.B phân vào Ban Văn xuôi - Bút ký.

Ban này có cô M.T, bác Đ.B, chú T. các cô chú đều làm việc rất cần mẫn và quy củ. Cô M.T hay kể chuyện bài vở, khen mình mặc chiếc áo rất xinh, và cô nói về đôi mắt ^ ^. Mỗi lần có hoa quả mang về phòng, cô cứ nhắc mình ăn nhiều, ăn nhiều ^^. Chú T. làm mình kinh ngạc với những tác phẩm Văn học dịch. Bác Đ.B - Thư ký TS thì duyệt bài, với những dòng chữ đỏ nhận xét làm mình ngưỡng mộ.

Chú H. lúc đó đang phụ trách cuộc thi Bút ký với chủ đề: VN-Tổ quốc tôi, quê hương thời đại mới. Chú đưa cho mình đọc những bản thảo các tác giả gửi về. Có bản viết tay như còn thơm mùi nhựa cao su từ những cánh rừng của những người tù nhân trong các phân trại; có bài viết sai trĩu những vườn nhãn lồng Hưng Yên; có bài lại là hình ảnh người phụ nữ lao động nghị lực, vượt lên số phận, bên những hồ cá mênh mông, làm giàu cho quê hương... Mình thích thú khi nghe chú H. nói về những chi tiết đắt của mỗi bài. Và chú cũng khen khi mình phát hiện ra những chi tiết ấy.

Chiều về, mình lại đi qua con ngõ khác hẹp hơn. Vẫn hiên nhà với cây khế xanh mát, những cậu cây cảnh... Gần đến phía đê, có khu vườn của nhà trồng Đào, trồng Quất. Nó làm mình nhớ Tết. Nhớ những hình ảnh người HN đi sắm Tết qua màn ảnh. Chiều trên đê lộng gió, xòa tung mái tóc bay. Mình biết đó là ko gian rất riêng của Hà Nội. Một bầu ko khí trong lành, cảnh vật chan hòa, yên tĩnh. Đặc biệt ở đó có những con người rất rộng lượng, bao dung, tình cảm và có những tác phẩm mang đầy tính nhân văn sâu sắc. Mình đã được đọc, được nghe giảng về kiến thức chuyên ngành, được thấy những cách cư xử rất chuẩn mực, được nghe những câu nói rất ý nghĩa.

Đó là một ko gian mình đã sống, đã đi qua - mùa hè năm 2008. Khi nào có dịp, mình sẽ trở lại con ngõ ấy để xem sự đổi thay của cảnh vật như thế nào. Mình thật sự thích nơi đó. Nơi đó mình cảm thấy sự sống, bình yên và khiến mình muốn nâng niu từng phút giây cuộc sống. Đó là một ko gian rất riêng, đặc biệt hơn bất kỳ nơi nào dấu chân mình đã đi qua của Hà Nội. Mình thích được sinh sống ở nơi đó - Tây Hồ - Hà Nội. Nơi bầu trời thênh thang gió. Khi đi lại nhiều hơn, biết thêm một vài địa điểm thuộc Tây Hồ, mình càng khẳng định đó là lựa chọn số 1 của sở thích hiện thời ^ ^. Con đường Âu Cơ, Lạc Long Quân trải dài, con đường Xuân Diệu, con đường ven Hồ Tây... một góc của HN làm mình thấy dễ chịu.

1/12/11

Winter

Lạnh wa! Miền Bắc vào Đông rùi! Đi đường lạnh wa, cóng tay giá chân, người run. Hi. Đó chỉ là vì ta mặc chưa đủ ấm do chủ quan với thời tiết. Ngày mai ra đường sẽ có găng tay, tất chân, áo ấm. Vậy là ấm áp rùi nhé! Lạnh lại là thứ làm cho ta có cảm giác thích thú. Thế mới là Đông - là mùa mà giữa trưa hè oi bức ta mơ tưởng. Đông lạnh làm ta nhớ tới mọi người nhiều hơn. Bố trong chiếc áo măng tô ấm áp mà ta chỉ muốn ngồi sau xe ôm bố như năm nào bố chở ta về nhà đón tết. Mẹ với đôi bàn tay khô ráp vì nước lạnh. Vì thế sẽ đi mua cho mẹ một lọ dưỡng da tay để khi về ta nắm cho mềm mại và ấm áp. Em gái ta trong đôi găng tay xì teen cực. Chị gái trong đôi bốt năng động. Còn ta là mái tóc mềm trong chiếc khăn choàng vai.

Lạnh thế này ta lại thích ngồi ốc nóng với bạn bè. Gừng cay, xả cay, lá chanh thơm lừng, ăn cho ấm bừng người lên. Ta với bạn lại nói chiện miên man về thời trang, về tóc, về bạn bè, về men... Nằm hoài trong chăn cũng là điều thú vị của ngày đông. Chỉ cần hai từ "ấm áp" là đủ làm nên mùa đông fai ko nhỉ? Tìm cái ấm trong len trong dạ, trong món ăn nóng hổi ngày đông, trong câu chuyện với bạn bè. Vậy thôi nhỉ!!!...