31/3/11

Cuối tháng ba

Giờ này chưa ngủ chẳng biết vì ly cafe đặc tự pha cho mình lúc chiều hay vì một bóng hình đang lẩn quất trong đầu óc? Trời hôm nay nắng đẹp quá nên mình đã có một buổi ở nhà dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng... Dạo này nhàn rỗi nên đôi khi cũng làm nhiều việc vặt khi ở nhà một mình. Hôm nay là tròn một tháng đi thực tập và cũng là ngày cuối cùng vì bên họ có nhiều chương trình dừng phát sóng. Mình cũng đã có thêm một số kiến thức thực tế về sản xuất chương trình truyền hình.
Nhiều khi thấy mình mâu thuẫn quá! Đôi khi phải đứng giữa nhiều sự lựa chọn và cho dù chọn hướng nào thì mình cũng phải đi đến tận cùng với đó... Mình dạo này đang miên man thế nào! Nhưng có lẽ mình đang chờ những hy vọng tươi sáng từ nhiều hướng nên vậy đó. Có lẽ thế!

25/3/11

Một ngày thường


Hình cũ từ webcame
Tối qua tôi đi ngủ sớm hơn mọi ngày vì tay phải bị đau. Ko biết vì sao, cổ tay tôi khó cử động và đau nhức. Tôi bắt đầu làm mọi việc trong nhà một cách khó khăn. Khi miếng cao dán lên phần nhiều dây chằng nhất tôi thấy tay mình mát rồi nóng dần. Ko còn hứng thú để làm việc gì, tôi chui vào chăn ngủ miết. Thế mới biết, khi một phần trên cơ thể bị đau đớn thì con người ta cũng thay đổi cảm giác theo. Và chợt nhớ đến một điều, chỉ khi ta yêu thương ai đó như thân thể mình, thì tình yêu đó mới chân thực và có ý nghĩa.

Hôm nay trời Hà Nội vẫn lạnh trên 10 độ. Ra đường là áo khoác với tất chân. Tôi ào ào ra ngoài làm mấy việc cần thiết rồi lại trở về thu mình trong chiếc chăn như một chú mèo nhung^^. Tôi nhận thấy có những khi mình chăm chỉ đến lạ! Tôi có thể ngồi hàng giờ trước máy thu hình, ghi chép thông tin cần thiết, cảm nhận cá nhân khi xem các chương trình truyền hình qua mạng trực tuyến. Có khi lại lôi đống tạp chí ra, với một quyển sổ và cây bút trên tay, ghi lại những điều mà tôi muốn nhớ: Tên tạp chí, Tổng biên tập, các phó tổng, thư ký, địa chỉ tòa soạn, thậm chí cả giá bán. Tiếp đến là các chuyên trang - chuyên mục. Trong mỗi mục lại có bao nhiêu bài viết, tít bài ra sao, tôi ghi lại. Đó cũng là cách để mình ghi lại cho đến khi nhớ những điều mình đã quên. Chắc tôi sắp thành bà già lẩn thẩn mất^^!

Mấy ngày hôm nay rảnh rỗi, tôi nghĩ đến Ba tôi nhiều hơn. Có lẽ vì mới gặp và nghe Ba tôi trò chuyện thật lâu. Ba tôi năm nay đã ngoài 50 tuổi. Nghe con số thật lớn vì tôi bắt đầu nghĩ đến tuổi về già của cha mẹ. Tôi chẳng muốn chấp nhận sự thật ấy tẹo nào. Trong tâm trí tôi, ba tôi và mẹ tôi luôn trẻ. Ba tôi cầm tinh con Trâu. Mọi người bảo, những người mang tuổi này, thường là vất vả. Tôi đem soi nó lên cuộc đời ba tôi và nghiệm thấy...đúng.

Thời trai trẻ, Ba tôi sớm vào công nhân ngành đường Sắt. Chàng thanh niên với mái tóc quăn bồng bềnh, đi dọc miền đất nước với những chuyến tàu và những con đường dài tít tắp. Công nhân thi công đường tàu là một nghề nhiều vất vả và luôn phải xa nhà. Khi ba tôi lấy mẹ tôi cũng vậy, ông thường xuyên vắng nhà, kể cả khi đã có những đứa con thơ. Mình mẹ tôi ở nhà với công việc và hai đứa con nhỏ. Cho đến năm tôi lên 8 tuổi, em tôi chào đời.

Giờ đây, ba mẹ tôi đã có 3 người con khỏe mạnh. Ba tôi vẫn đi làm với những công trình. Mẹ tôi ở nhà cùng em nhỏ. Tôi mong em học giởi để thi đỗ ĐH. Chỉ 2 năm nữa thôi, em sẽ ra Hà Nội, được ở gần chị em tôi. Mời hôm thứ 3 vừa rồi, Ba tôi trò chuyện với tôi thật lâu. Từ khi biết nhận thức tới nay, tôi thấy lời dạy của Ba luôn thấm thía và sâu sắc. Tôi ko quên đôi bàn tay ửng hồng trong lúc làm việc nhà, những lần Ba về nghỉ ngơi. Tôi đã cố kìm nén những giọt nước mắt, ko để chúng lăn tròn trên má như trong những lần nói chuyện trước. Tôi muốn để Ba thấy tôi rắn rỏi, trưởng thành thêm nhiều rồi. Tôi chỉ muốn, dù là một chút, ba yên tâm hơn về tôi. Tôi thấy thương Ba nhiều vì gánh nặng đa mang. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình làm gì để giúp Ba, để Ba được vui?

Những băn khoăn nhiều khi xếp lại cho những lo toan nho nhỏ ngày thường. Tôi vẫn biết mình có một câu chuyện phức tạp và phải thu xếp nó từng lớp, từng bước. Trong những ngày nhàn rỗi, tôi nghĩ về nó nhiều hơn. Nếu có một công việc, tôi sẽ hăng say hết mình, làm trọn vẹn cho thành công của nó. Một ngày thường - tôi - một chút suy tư!

24/3/11

Bài tình ca đầu tiên

Xem một tập bộ phim trên VCT1, biết và đang thích bài hát này:)
BÀI TÌNH CA ĐẦU TIÊN
Sáng tác: Duy Khoa
Ngày không em, không lung linh nắng trên con đường.
Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man
Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.
Nhưng anh nín lặng, không dám chạy đến bên em,
Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang
Ngày không em quán vắng không vang tiến đàn
Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em
Em nơi chốn nào, anh mênh mang nỗi nhớ không nguôi,
Lòng anh khát khao sẽ chia buồn vui cùng em.

Vì nếu em cần một bờ vai êm.
Nếu em cần những phút bình yên,
Anh sẽ đến ngồi kề bên em.
Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan,
Dẫu phong ba anh sẽ đến với em cho dù không làm em cười
Anh sẽ đến để đc khóc cùng em.

Và khi em cười nụ cười long lanh.
Con tim anh hạnh phúc rạng ngời,
Anh sẽ đến như bao lần để mình cũng tựa vào vai nhau…

22/3/11

Xám

Màu xám ah? Sao dạo này đến nhiều quá vậy! Làm mình mất ngủ đấy! Mình trằn trọc lắm. Nếu ko thấy thì mình sẽ vô tư và ngủ ngon cơ mà. Nhưng biết làm sao được khi cuộc sống là sự đến và đi. Sao người ta có thể vì lợi ích cá nhân mà làm thế, khiến cho nhiều người cùng căng thẳng, mệt mỏi thậm chí là chẳng còn gì... Mình đã từng thấy và ko dám chắc là sẽ ko gặp trong tương lai.
Nếu chỉ có kiếm tiền và sinh nhai... thì thật tẻ nhạt. Sự gắn kết giữa những con người và tình cảm con người đi đâu rồi ấy. Họ ko thấy và ko cần sao? Mình chỉ nhìn thấy sự cạnh tranh thôi. Khốc liệt wa!

20/3/11

Màu xanh

Hai ngày cuối tuần tôi đều thức dậy quá trễ nải. Nắng từ tấm kính xuyên chói mắt tôi mới mò dậy. Đầu óc trở nên nặng nề hơn. Tôi loanh quanh với mấy việc vặt trong nhà, ăn uống cũng qua loa. Chiều nay nhận được hai lời mời nhưng tôi từ chối cả. Bởi khi lòng ko muốn thì ko nên gây nhầm tưởng cho họ.
Có những chiều cuối tuần, tôi đã chạy xe bên cánh đồng vi vu đầy gió. Có tiếng nói cười trẻ thơ, có niềm vui của em, của chị nhưng trong lòng tôi ko khỏi nhớ về nơi ấy - quê nhà với khói chiều bảng lảng. Điều đó luôn làm tôi phân vân, làm thế này có nên chăng. Luôn mở rộng lòng mình, tôi đã nhắc mình như thế. Với tất cả sự chân thành, tôi đã mang niềm vui đến một khu nhà.
Tôi biết ba tôi có một mong ước làm con tàu nối liền hai bến đỗ sân ga. Chị em gái chúng tôi đã hiểu, đã tâm sự cùng nhau rất nhiều, đã hành động để mang những niềm vui gieo lên mắt ba tôi. Có những chiều tôi ngồi hàng giờ trên những chuyến xe đến một nơi vừa gần gũi vừa xa lạ. Tôi tưởng rằng, những việc làm nhỏ, những bàn tay thon xinh của chị em chúng tôi cùng chung mục đích, sẽ làm được điều kì diệu khiến bầu trời trở nên xanh trong yên bình hơn.
Nhưng ko phải thế, người ta ko thể như những điều tôi mong ước. Khó khăn lắm khi vẫn còn những so sánh, so bì, đòi hỏi. Tôi nhận ra sức mình mỏng lắm khi bao nhiêu rắc rối vẫn đến. Những phút giây nghe điện thoại từ mẹ tôi, tôi bắt đầu thấy bế tắc, mệt mỏi. Quê hương là những ngày trở về tôi dạo bước trên bờ đê, thả hồn mình theo màu xanh bao la của cánh đồng, là những phút giây trò chuyện mà đầu óc căng lên vì lắng nghe bao câu chuyện nội ngoại, đưa ra những lời khuyên...
Có những khi tôi dành cho mình một quãng nghỉ để đầu óc tỉnh táo, sáng suốt hơn khi nhìn lại chuyện mình. Tôi sẽ còn trò chuyện nhiều lắm, với những người mà tôi yêu thương. Sự khỏe mạnh, tinh thần thoải mái và những điều ước của mỗi cá nhân được thực hiện chính là niềm vui cho tôi. Cả riêng tôi nữa, tôi sẽ là niềm tin, là điểm tựa tinh thần của mọi người. Tôi sẽ dõi theo và cân nhắc từng hành động của mình. Vững vàng lên nhé.

19/3/11

Cuối tuần

Cuối tuần màu xám trong tôi nhiều wa!
Ngủ hoài đầu óc mông lung! Thôi thì nghe lại bài hát này nhé! Nó cũng giống như một bài thơ ấy! Nếu có nhiều bài thơ hay, đúng với tâm trạng thì tôi cũng tìm đọc liền.
NHA TRANG MÙA THU LẠI VỀ
Ơi Nha Trang mùa thu lại về
Trong nụ cười và trong ánh mắt mê say
Cờ đỏ tung bay cuộc đời mới
Buồm căng gió lộng thuyền ra khơi xa, biển quê ta rộng mở chân trời

Mùa thu sang anh cùng em lên đường
Đi xây dựng mảnh đất quê hương
Theo nhịp bước của đoàn quân chiến thắng
Anh ơi có nghe chăng mùa thu tới với muôn vàn yêu thương
Cho em hát bài ca hùng tráng
Cho em yêu tình yêu trong sáng
Cho em em đi trên con đường cách mạng
Cho em mơ mùa thu sang biển Nha Trang lộng lẫy nắng vàng
Cho em mơ mùa thu sang biển Nha Trang lộng lẫy
Ngày vui đã tới, mùa thu lại về, ơi Nha Trang

17/3/11

Ngày mưa

Những ngày mưa cho tôi thật nhiều cảm xúc. Tôi được sống từng phút giây với những con chữ và những nhịp đập của tim mình. Tôi muốn sống cho hết đêm cho chan hòa cảm xúc. Tôi đã nhớ mẹ, nhớ cha... nhớ dòng kênh trước nhà sau những ngày mưa biết nhường nào!
Tôi nhớ bé H, em gái bé bỏng của tôi. Tuổi thơ của tôi may mắn trôi đi trong hai từ "trọn vẹn". Riêng em, lớp 6 đã phải chịu một cú sốc đầu đời, quá sức với em. Bởi em đã biết lắng nghe và nhận thức, hiểu được những điều mọi người nói. Có phải thế mà trong suy nghĩ em già trước tuổi? Em chưa phải khóc vì những trận đòn roi nhưng e lại mang những tổn thương trong tâm hồn bé bỏng. Tôi biết thế. Tôi thương em nhiều lắm!
Tôi sợ em buồn khi ko có các chị kề bên, cùng chia với em những phút giây bế tắc. Tôi sợ em cô đơn, chạnh lòng khi soi sang bạn bè cùng lứa với mình. Tôi trò chuyện, em nên có một nhóm bạn thân, khi nào buồn cứ sẻ chia cùng các bạn. Tôi khuyên em học giỏi để có một tương lai tươi sáng. Tôi cùng chị mua những món quà kute nhất về cho em... Vậy thôi, tôi ko biết mình có thể làm gì thêm nữa. Bởi chính tôi đã có những lúc hoang mang, ko tìm được lối thoát nào.
Tôi đã từng có gắng gạch - nối, cùng chị tôi, đã làm hết những gì có thể, xuôi chèo, chan hòa; nhưng ko được. Vì cuộc đời ko phải lúc nào cũng như ta muốn. Muốn xây một mái nhà, phải có nhiều bàn tay và tâm huyết. Đã từng thử làm mọi việc nhưng cuối cùng thuyền lại trôi giữa dòng. Hai mái chèo buông... cứ trơ trọi con thuyền giữa dòng thế. Ko biết có ngày thuyền cập bến bờ. Tôi ko biết được.

12/3/11

Xao động


Đi thực tập rồi đấy! Đây là lần thứ 2 mình tiếp xúc với một cơ quan báo chí. Khoan nói đến chuyện 2 lần thực tập khác nhau như thế nào, nhưng dạo này mình có một xí hoang mang. Mình bắt đầu tự hỏi: phải chăng mình dành thời gian vào quá nhiều việc, mà ko tập trung vào một chuyên môn nào đó cho giỏi?
Năm đầu tiên thi Đại học, mình đã chọn ngành SP Văn. Mình nghĩ công việc đó phù hợp với tính cách và cũng là sở thích văn chương của mình. Mặc dù con đường này ko thành nhưng trong suốt những năm học Đại học, mình đã dành nhiều thời gian đọc các tập truyện ngắn, truyện đăng báo, thơ và cả phê bình văn học.
Vào khoa Ngôn Ngữ học, có điều kiện tiếp xúc với sinh viên Trung Quốc, mình đã tự học tiếng Trung, cũng mất một khoảng thời gian... Bây giờ tự hỏi, sao ko đi học thêm Tiếng Anh từ năm thứ nhất đến năm thứ 4 để cho giỏi một ngoại ngữ?
Đã từng có thời gian mình tham gia học lớp Kỹ năng mềm. Được học 2 kỹ năng: thuyết trình và giao tiếp. Nhớ lại thấy mình lông bông wa...
Lại có thời gian mình đi làm thêm, đi gia sư và làm lễ tân... hai công việc, một khoảng thời gian khá dài. Mình cũng học hỏi được một số điều từ xã hội qua công việc.
Mình đã từng học Ngôn Ngữ rồi lại chuyển sang học Báo chí. Bạn bè với tấm bằng Ngôn ngữ, một số đang tham gia nghiên cứu và giảng dạy tiếng Việt cho người nước ngoài. Mình thì vẫn đang học Báo chí. Vì mình thích hơn, mình thấy nó gần gũi với xã hội sôi động, được tiếp cận cs gần hơn...
Cuối cùng, mình đang băn khoăn rằng: bên trường HV BCTT người ta đào tạo chuyên khoa, ra trường là sv có một cái nghề; nhất là khoa Báo Hình, họ được học kỹ hơn hẳn KHXH&NV. Dù theo ngành gì thì họ cũng học kỹ hơn. Mình thì học tổng hợp quá. Để bắt đầu một lĩnh vực nào cũng hơi khó.
Vậy đó, từng đó việc đã diễn ra trong vòng 6 năm qua, kể từ ngày mình rời trường phổ thông. Mình băn khoăn, liệu mình có sai khi đã dành thời gian cho quá nhiều việc mà ko tập trung, chuyên sâu để có một cái nghề cụ thể? Khi mà tất cả những trải nghiệm để lại cho mình những ký ức, những ấn tượng về ko gian, môi trường sống và làm việc, về những con người mình đã tiếp xúc, những cảm xúc đã đi qua... nó thành kỷ niệm và ký ức. Mình chứa nhiều những thứ đó liệu có ích gì chăng?
Mình hơi hoang mang khi tuổi 25 vẫn chưa cho mình một công việc, một nghề nghiệp. Một người để thương yêu và một gia đình nhỏ cũng là điều dần phải nghĩ đến rồi, đúng ko? Mình đang xao động!

2/3/11

Ngày đầu thực tập


Tên chị gái mình. Tìm hình up lên thấy nó trông hay hay nên mình chọn. Và chợt nghĩ mình phải làm việc nhanh nhẹn như chị. Lúc tối chợt thấy thương chị nhiều hơn))
Sáng đến Đài, mình mỉm cười chào tất cả mọi người. Mọi thứ bắt đầu ngay vào guồng khi mình được tham dự buổi giới thiệu về hai chương trình đang phát: Điểm hẹn Hà Nội và Điểm báo. Cùng với mọi người xem băng, nghe và phát biểu ý kiến, mình vui lắm! Mình biết đây là ưu ái đặc biệt mà chị Phó Giám Đốc dành cho sinh viên thực tập như mình. Vậy là mình ko còn thấy khoảng cách với mọi người trong công việc. Qua việc làm quen, mình tìm hiểu về công việc của các anh chị ở mỗi bộ phận. Thích nhất là mình được vào phòng thu, nghe và thu thử cùng với các anh chị. Sau đó lại vào trường quay xem quay một số chương trình, được xem phần dẫn của MC và còn được dẫn thử. Vui quá! Mình thật may mắn! Ngày đầu tiên đã được thử sức với công việc.
Chị PGĐ phân công mình về Ban Thời sự. Mình sẽ cùng với các anh chị đi lấy tin và tổng hợp tin bài. Mình sẽ thử tập dẫn để làm MC. Có thể lắm chứ, đúng ko? Chị PGĐ quan tâm tới mình, tạo điều kiện cho mình học việc. Chị có lẽ cũng đã ngoài 40 tuổi nhưng tính cách thì trẻ trung lắm! Mình rất quí mến chị. Ngày mai đi học về mình sẽ ghé luôn về Đài để học việc. Cố lên:) Cố lên:)