28/9/11

28.9

Ngày hôm nay đã có một sự việc nhỏ: người đó sẽ ko làm ở nhóm mình nữa. Có lẽ là dừng hẳn công việc tại Kênh, vì hợp đồng ko được ký tiếp. Có nhiều lý do, trong đó có thể có một phần là sự chệch choạc trong tổ chức tin bài. Thời gian qua nhóm cũng có nhiều thay đổi nhỏ. Mình bắt đầu nghĩ: Bản tin Đầu tư Xuất nhập khẩu là nơi lọc thải người. Đây là người thứ 2 ra đi!

Những thời gian đã qua, những khi làm việc, trò chuyện, đi ăn cùng nhau giờ chỉ còn là kỷ niệm. Mỗi người lại có một con đường, một chặng hành trình riêng. Mỗi người mình gặp trong từng chặng đường đều để lại một điều gì đó làm mình suy nghĩ. Một ko gian mới sẽ lại bắt đầu

17/9/11

Gặp bạn



Cô bạn gặp chiều nay có giọng nói yếu ớt. Những lo toan cùng câu chuyện của bạn khiến mình dừng lại đôi chút suy nghĩ. Lâu rồi, vì bận ko có thời gian gặp bạn bè. Cần gặp nhiều hơn.

Tối nay xem xong bản tin lúc 00:00, có ghé nhiều hơn một số trang web. Lười quá! Chả chịu đọc thông tin. Phải năng vào các web liên tục.

Có những lúc thấy sợ phải bắt đầu vào công việc. Muốn đi trốn. Giá như ko fai làm gì. Dù sao cũng đến lúc phải bắt tay vào làm. Ngày mai nhé!

Có những lúc tìm cách giãn cho đầu óc khỏi căng. Đi tìm cái chùng để thả lỏng rồi restart. Hành trình cố gắng!

15/9/11

Những chuyến đi



Hôm qua e đi Chương Mỹ - Hà Tây. Một ngày đi xa cùng công việc làm cho đầu óc thoáng đãng hơn. E đã nhìn mọi thứ rõ hơn và đang dần kiểm soát được cảm xúc cuả mình. E sẽ đưa mọi thứ đi vào hoạt động bình thường.

Chiều nay đi phỏng vấn. Cần chuẩn bị trước một số câu hỏi. Cần khơi lại niềm đam mê công việc.

13/9/11

But what I can say


Sao e lại yếu đuối thế này? Bao nhiêu quyết tâm đi đâu hết. Thấy a nhận được thiệp cưới của một anh lãnh đạo trong kênh, cũng là xếp cũ của anh, nói rằng hai đứa đến nhé! Vậy đấy! A đã yêu lâu rồi, xếp cũ của a cũng biết. Vậy mà e chẳng hay biết! E muốn khóc quá! E muốn khóc như gió, như mưa, như bão để cuốn trôi đi tất cả. E muốn xóa đi miền ký ức. E ước giá mà e ko quen anh!

E cứ khóc như thế thì đến bao giờ mới dừng lại được, thoát ra được khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Ngày nào cũng khóc thì ko đc, rồi nó sẽ thành quen đi. Nào, viết gì hay làm gì có thể giúp e vượt qua giai đoạn này đây. Cái nỗi đau nó cứ âm ỉ, cắn xé em.

E phải mạnh mẽ. E phải bình thường coi như ko có chuyện gì. E phải tìm được điều gì để giúp mình vượt lên. Cs còn nhiều thứ khắc nghiệt nữa. E biết thế.... e phải cố lên

I don't wanna talk
About the things we've gone through
Though it's hurting mes Now it'history

The winner takes it all
The loser standing small

But I was a fool
Playing by the rules


The gods may throw a dice
Their minds as cold as ice
And someone way down here
Loses someone dear

The winner takes it all
The loser has to fall
It's simple and it's plain
Why should I complain

Bắt đầu


E đang nghĩ tới ngày mai gặp anh. E sẽ phải lảng tránh. Ko nhìn vào đôi mắt a thật lâu, ko nghe giọng nói a thật kỹ. Có cái gì cứ làm e thấy nghèn nghẹn trong cổ. Tất cả những hình ảnh của những ngày đầu tiên làm việc lại ùa về.
Chương trình của chúng ta là một chương trình mới. E bị chuyển đột ngột sang nhóm này và chưa có sự chuẩn bị về chút kiến thức nào. A từ miền Nam ra sau chuyến công tác 6 tháng. A cũng mới được biết sẽ làm lĩnh vực đó với e. Nhóm chúng ta lúc đầu chỉ có 3 người. A làm Tổ chức sản xuất.

A ở nhà điều phối chương trình. E và Hòa đi làm sự kiện. E nhớ như in ngày đầu tiên đi làm Talk. A gọi điện luôn và dặn dò câu hỏi, cách làm. 3 người chúng ta đã cùng nhau bước qua 10 ngày đầu khó khăn nhất. Chúng ta đã vỡ hoang cho mảnh đất Đầu Tư và Xuất nhập khẩu. Rồi anh V.A về, rồi Chi về. Nhóm chúng ta có 5 người, đông hơn, nhiều tiếng nói hơn.

E đã quan sát mọi hoạt động của nhóm, sự tham gia của những người mới đến. E đã ở lại cùng a đến muộn để hoàn thành giấy tờ và chương trình. E đã sống những ngày ngắn đó bằng nhiệt huyết, bằng trái tim tuổi trẻ, bằng sự say mê với nghề. A nói: e cẩn thận hơn Hòa từ trong cách ghi tin bài có tên có ngày tháng, đến mọi việc. Và a nói người làm nghề này cần phải có sức bền tốt, sức dẻo dai để theo đuổi nghề.

E chỉ biết rằng những ngày tháng khó khăn đã dần qua, kể cả những ngày a ko còn làm TCSX, những ngày a có chút rắc rối trong công việc. Những ngày chúng ta cùng ăn mỳ gói, bánh mỳ, cùng giải quyết tình huống trong công việc. Tất cả đã dần xa thay vào đó là một quy trình sx đang dần đc hình thành và đi vào ổn định.

Em phải nhanh quên những gì phiền muộn để còn bắt tay vào công việc. E phải trở về e của ngày xưa, vui tươi, tự tại. E chưa biết là khi nào, nhưng chắc phải như thế!

Đợi em ở đâu, ở đâu?


Nhà hàng xóm dạo này mở nhạc toàn những bài tình đơn phương thôi :( Mấy cô con gái nhà hàng xóm cũng đang buồn vì chuyện tình iu sao đó! Họ mở nhạc to và hát theo. E cũng thấy có tí chia sẻ. Lạ thật! Dù trung thu hay ko, dù mùa nào thì vẫn có những tình yêu thiếu hụt, những tình yêu ko có sự tương tác, tình yêu ko có lứa đôi? Cuộc đời này sao nhiều một nửa mà ko trọn vẹn vậy?

Có một vài người để ý đến em. Anh cũng biết. Nhưng mà... e ko bị thu hút. E ko bị họ thuyết phục. E chưa bao giờ thử. Với những người dành tình cảm cho mình, mà mình ko rung động e đều chủ động cho họ biết, rằng chỉ xem họ là bạn, ko để họ hy vọng để rồi thất vọng. E chỉ muốn họ là bạn. E ko biết có tình yêu nào được nở hoa khi điểm xuất phát là ban đầu một bên ko có tình cảm hay ko? E ko muốn thử cách đó.

Gửi tình em nơi đâu



E nhớ mình đã tìm cách cân bằng sau đó bằng việc: làm việc nhà. Đi làm về, e ghé vào chợ mua đồ về nấu ăn. Gọi thợ đến sửa bếp ga, mua quạt về thay cánh bị vỡ. E giặt chậu quần áo lớn đem phơi phóng gọn gàng. E biết cơ thể mình cần một giấc ngủ sâu. Vậy là thu xếp mọi thứ lại, nằm ngủ thật yên để lấy lại sức khỏe. Biết rằng ngày mai mình còn phải chiến đấu. Với công việc và với chính mình.

Có tình cảm với người cùng cơ quan là phức tạp vậy đấy! Vừa đau đầu chuyện tình cảm, vừa phải lo công việc. Mà có tránh cũng ko được, vẫn phải gặp, vẫn phải cùng làm việc. Rồi thỉnh thoảng điện thoại anh lại vang lên những hồi chuông báo tin nhắn, cuộc gọi của người con gái đó! Thật chán lắm lúc đó anh ạ. Giá mà e ko biết sẽ tốt hơn!

Lại phải nhìn theo hướng tích cực. Mình sẽ gặp được người chỉ quan tâm đến mình, yêu duy nhất mình mà thôi! Có vậy mới là tình yêu chứ! Sao phải phiền lòng về một người ko lo lắng cho mình... Nhưng mà, có những phút giây trống ngắn ngủi trong giờ làm, em tự hỏi, mình sẽ gửi sự quan tâm vào nơi nào? Trước giờ vẫn ngắm nhìn anh, nghe những lời anh nói? Giờ thì quan tâm ai?

Trăng khuyết


E ko nghĩ tình cảm giữa chúng ta mới bắt đầu mà nó lại ảnh hưởng đến em nhiều đến thế. E đã lựa chọn giữa hai cách: hoặc là ko quan tâm gì đến anh, coi như a chỉ là một người bình thường; và cách thứ hai: xem anh như một người đồng nghiệp, một người bạn, vẫn tươi cười, nói chuyện công việc với anh. Cả hai cách em đều thử. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến việc anh có những giờ phút quan tâm, yêu thương bên người con gái khác, em lại ko giữ được bình tĩnh. E cảm thấy giận vô cùng! Giọng nói em ko còn giữ được bình tĩnh nữa, và quay sang cáu với anh, dù hiện tại chúng ta đang làm việc cùng nhóm!
E ko ngờ buổi tối trước trung thu mấy ngày, đi quay chương trình lại là ngày e phải chấp nhận sự thật đó! Công việc và những rắc rối chuyện tình cảm làm e tưởng chừng như kiệt sức. E ko biết mình phải làm gì lúc đó. Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng ko kiềm được lòng mình, nước mắt em lại rơi! E chẳng muốn tin buổi hội chợ đèn hoa lung linh ấy lại là ngày e phải chấm dứt mọi thứ. Ko khí đó làm em nhớ tới ngày bắt đầu tình cảm với anh, cũng là một buổi hội chợ triển lãm đầy mưa. Cái bắt đầu và kết thúc sao lại có sự tình cờ tương đồng?

11/9/11

Sad Memory


Đây là hai loại quả rất đặc biệt. Mẹ em bảo: ngày bố mẹ yêu nhau, bố đưa mẹ xuống nhà và gọt rồi xoáy những quả sấu chín thành dây như món sấu dầm người bây giờ người ta bán cho mẹ em ăn. Mẹ em nói một lần mà em nhớ mãi. Hôm trước về nhà, thấy trái sấu chín rụng em nhặt lại và ngắt 3 chiếc lá xếp thành hình rồi lôi điện thoại ra chụp, định kể cho a nghe. Còn Nhãn là loại quả bố em rất thích ăn. Mẹ em bảo thế vì mẹ nhớ những sở thích của bố. Chỉ hơi tiếc là mẹ em ko đc khéo lắm trong cách nói chuyện, vì mẹ em là người thẳng tính.

Dù sao thì dự định của em vẫn chưa được thực hiện :( Có lẽ nó sẽ trở thành những hình ảnh mà hiện tại e ko muốn mở ra xem vì nó nhắc nhớ đến anh. Em đành lưu vào đây cùng những gì liên quan đến anh, cùng ngày cùng tháng, cùng trời cùng đất.

Góc sân và Khoảng trời


Hình em chụp ở góc sân nhà, chưa kịp cho anh xem. Đấy là nơi mà bầu trời xanh một sắc xanh vô cùng hiền hòa với những đám mây trắng bay lơ lửng. Nơi em ngắm nhìn những chùm sấu xanh trên cao. Nơi em thong dong tản bộ với một bầu ko khí vô cùng mát mẻ. Nơi em trò chuyện cùng em gái về trường lớp, học hành. Nơi em hỏi mẹ về họ hàng và công việc. Nơi em cầm chổi quét sạch sân nhà. Nơi thân thuộc gắn bó với những tình cảm máu thịt, nơi em sinh ra và lớn lên. Nơi có những đêm trăng mấy chị em nằm trải chiếu ra thềm hát những bài quan họ. Nơi mà những khi mệt mỏi em muốn trở về để ăn bữa cơm sum họp. Nơi tình cảm yêu thương làm trái tim em tràn đầy...

E ko kịp làm gì cả!!!

Ngày ko anh


Làm sao em quay trở về tháng ngày bình tĩnh, tự tại chỉ lo công việc thôi nhỉ? Công việc và tình cảm làm em đau đầu quá! Em sẽ bị rối đấy! Phải làm gì để em có thể tập trung công việc cho hiệu quả đây? Anh là miền xa lắm rồi fai ko? Sẽ ko có viễn cảnh: "Nếu em cần một bờ vai êm, nếu em cần những phút bình yên, anh sẽ đến ngồi kề bên em. Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan, dẫu phong ba anh sẽ đến với em." Ko có viễn cảnh đó nữa rồi. Anh thuộc về người khác. Làm sao có coi như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời này. Anh của em, a của sự quan tâm và tình cảm dành cho em, anh của sự ghen với người con trai trêu đùa, tán tỉnh em?

Ko còn anh của bờ vai ấm áp. Ko còn anh nữa rồi. Nước mắt và canh khuya làm em già đi và mệt mỏi cho mấy ngày hôm sau. Con người ý chí và tự tại của em bao giờ thì quay trở lại đây?

Anh của Xa lạ


Giọng nói, gương mặt, nụ cười ám ảnh tâm trí em. Làm sao em quên được. Cái nắm tay mềm và ấm. Cách pha trò của anh. Thôi thế em là tình đơn phương ah? Làm sao để em nhìn anh, thấy anh vội vàng, có chút lảng tránh mà ko khóc nhỉ? Hoặc a ko lảng tránh, nhưng thấy anh mà biết rằng a ko phải là a của ngày trước, a của xa lạ và lạnh lùng?

Nắng thu vàng lắm


Thu đã về. Heo may ngập đường ngập phố. Em ngác ngơ mỗi sáng nắng vàng, về đích đến, về công việc phải làm trong ngày, trong thế giới ko anh. Đoạn đường đi làm về nỗi cô đơn xâm chiếm, bủa vây. Em phải làm gì tiếp theo? Ko còn anh cùng chặng hành trình nữa rồi.

Bị thương


Tấm hình này là một kỷ niệm. Anh đã chụp cho em khi chúng ta đi làm sự kiện cùng nhau. Anh và em cùng vào ăn hủ tiếu Thái, món chè đặc biệt. Buổi Triển lãm trong Cung Hữu Nghị Việt Xô thật nhiều mưa để em với anh có thêm thời gian bên nhau. Quán cà phê trên con đường nhỏ nhìn ra hồ cũng sẽ là nơi em ko thể nào quên được.

Anh đã chỉ cho em cách thức làm nghề, những kiến thức trong lĩnh vực chúng ta cùng làm một cách bài bản và tỉ mỉ. Những buổi đi quay sớm cùng những tối ở lại làm muộn; chuyện trò, chia sẻ... Anh đã lo lắng, giúp đỡ em nhiều lần để công việc hoàn thành. Anh có thể mua bánh mỳ từ dưới cổng mang lên cho em những khi em đi làm tối muộn. Anh gọi hỏi han khi em về nhà. Anh ghen khi thấy có người ở nhóm khác quan tâm đến em.

Anh hơn em 3 tuổi. Người ta nói tuổi anh và em ko hợp nhau. Dù vậy em luôn ý thức xây cho mình những viên gạch gắn kết và hy vọng. Vậy mà giờ đây mọi thứ thay đổi. Nhanh quá! Đột ngột quá! E chưa kịp quen với việc nhìn thấy anh mỗi ngày mà lại ko cười với nhau, ko trò chuyện. E ko thể chịu được khi thấy anh có người quan tâm gọi điện và đó là một cái tên biệt danh rất dễ thương. Anh ân cần trả lời điện thoại bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Đó là người yêu anh!

Sự thật là a có bạn gái rồi mà e ko biết. Chúng ta đều bận rộn. Chúng ta đi làm cùng nhau đến 8h tối mới về và đi ăn tối cùng nhau, đi dạo mát nữa. A ko có cuộc điện thoại nào đặc biệt làm phiền cả. Một tháng trời như vậy thì làm sao em biết được. Giờ đây em biết sự thực này em cảm thấy buồn lắm! Hàng ngày em vẫn phải gặp anh. Bao nhiêu anh mắt cử chỉ quan tâm giờ gửi nơi nào.

Em là người đến sau nhưng ko thể thỏa hiệp để anh yêu hai người. Vậy ko ra sao cả. Tình yêu lại lỡ hẹn với em rồi.

Giờ đây công việc đang có nhiều căng thẳng, trục trặc trong nhóm làm việc; lại thêm chuyện tình cảm riêng tư này nữa, em cảm thấy dường như quá sức chịu đựng với mình. Thần kinnh căng thẳng, đầu em đau lắm; đi làm lại hao tốn thêm nhiều sức lực, em đã phải uống thuốc giảm đau vì đầu em ko thể chịu nổi.

Mùa thu sang rồi. Đông cũng sắp về nữa. Em sợ cái giá lạnh của ngày đông. Khi mà áo dạ và khăn cũng ko thể làm em đủ ấm. Và trước mắt em phải đối mặt thế nào, khi nhìn thấy anh mỗi ngày, một bản nhạc vô tình được mở lên "Linh hồn đã mất" làm nước mắt em trào ra. Em ko biết tình hình này sẽ kéo dài cho đến khi nào. Em ko biết ý chí mình có đủ mạnh để vượt qua giai đoạn này? Em sợ lắm!

Yahoo ko thể để Status nhớ nhung hay buồn đau này nọ. Còn bao nhiêu người trong công ty; Cả Face book cũng vậy. Chỉ có góc nhỏ này, nơi em có thể vào gõ tâm sự về cuộc đời, kể câu chuyện về anh mà ko có mối lo lắng nào cả. Giá mà em có thể làm những điều em muốn, để anh thấy được cảm xúc của em dù điều đó ko có ý nghĩa gì. Em thấy nhói đau khi nghĩ đến anh đang chăm sóc cho một người con gái khác. Dù sao thì mọi thứ ko thể thay đổi. Em phải chấp nhận thôi.

Trước đây, khi nghe những ca khúc về tình đơn phương e ko hiểu rõ về cảm giác nhiều lắm! Giờ đây em đang cảm giác như tình còn một phía, xuất phát từ phía mình thôi. Trước giờ em cũng đã làm cho nhiều người rơi vào tình đơn phương vậy. Giờ đây thì trong em lại nhói đau khi nhớ đến những giờ phút chúng ta bên nhau, chia sẻ cùng nhau cuộc sống.

Anh giờ đây đã là người xa lạ. E chưa quen thế. E ko muốn tin thế.

Em lại phải bắt đầu. Một cái bắt đầu mới bao giờ cũng khó khăn. Em có vượt qua ko đây?... Làm sao em có thể bắt đầu bằng bước chân của ngày quen anh với sự mạnh mẽ, hào hứng bước vào công việc mới? Làm sao để em có thể trở về trạng thái cân bằng của cuộc sống độc thân!

Em phải làm sao?????/

8/9/11

CV và TY

Công việc thì rõ ràng là phải lăn xả vào làm. Làm sai rồi sẽ rút ra kinh nghiệm mà sửa chữa. Rồi sẽ có chuyên môn vững.

Có những lúc khó khăn nhưng cũng cần phải biết đối mặt với nó mà vượt qua.

Nhưng còn điều mà mọi người vẫn quan tâm: tình yêu. Tình yêu mà bị sẻ chia hay phải cạnh tranh thì chán lắm nhỉ! Một người chỉ có thể yêu một người, nếu yêu thật sự. Có phải vậy ko? Nếu cùng một thời điểm mà đi lại quan tâm tới hai người thì có những khả năng nào?
- Yêu một người. Người kia chỉ là đáp ứng được yêu cầu nào đó, giúp cho đạt được mục đích nào đó.
- Ko yêu ai cả. Ko thực sự yêu ai cả.
Trong công việc thì cạnh tranh còn được. Trong Tình yêu mà cũng phải cạnh tranh thì còn gì chán bằng. Một bên nên rút lui thôi. Tình yêu là tiếng nói từ con tim và nó cần cả sự trọn vẹn nữa.
:( Daoj này hay bùn.