28/6/12

Those were the day

Once upon a time there was a tavern Where we used to raise a glass or two Remember how we laughed away the hours And dreamed of all the great things we would do Those were the days my friend We thought they'd never end We'd sing and dance forever and a day We'd live the life we choose We'd fight and never lose For we were young and sure to have our way. La la la la... Then the busy years went rushing by us We lost our starry notions on the way If by chance I'd see you in the tavern We'd smile at one another and we'd say Those were the days my friend We thought they'd never end We'd sing and dance forever and a day We'd live the life we choose We'd fight and never lose Those were the days, oh yes those were the days La la la la... Just tonight I stood before the tavern Nothing seemed the way it used to be -* In the glass I saw a strange reflection Was that lonely woman really me Those were the days my friend We thought they'd never end We'd sing and dance forever and a day We'd live the life we choose We'd fight and never lose Those were the days, oh yes those were the days La la la la... Through the door there came familiar laughter I saw your face and heard you call my name Oh my friend we're older but no wiser For in our hearts the dreams are still the same Those were the days my friend We thought they'd never end We'd sing and dance forever and a day We'd live the life we choose We'd fight and never lose Those were the days, oh yes those were the days La la la la...

Mong manh

Hôm nay, giờ phút này, mình đang trở lại nỗi buồn cũ kĩ với bản nhạc Song from a secret gadern. Nó gợi cho mình đến vết thương, đến khoảnh khắc ko đáng nhớ đã đi qua trong đời mình. Vì những điều đó, mà bao nhiêu năm, mình đã ko có thời gian và cơ hội để quan tâm và hướng mình đến tìm hiểu những giá trị trong cuộc sống. Mình vẫn biết HP là một quá trình kiếm tìm, bằng cách xây dựng từng cung đoạn, nó là những thời khắc con người thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa. HP ko chỉ đơn thuần là sự cân đối 2 trụ cột như mình vẫn nghĩ. Mà HP là khi ta làm chủ được cuộc sống của mình. Những tấm ảnh cưới của cô bạn, với gương mặt chú rể thoáng nét u sầu, đã gợi cho mình hình dung về nhiều thứ, về những cảm xúc được gọi tên trong cuộc sống. Có nhiều khi mình chỉ muốn nghe mãi một bản nhạc để đi trọn cảm xúc mà mình đang có. Dường như mình ko thể tách mình ra khỏi thế giới của mình để hòa nhập vào với cái chung. Mà đôi khi để làm như vậy mình đã gần như phải gồng lên. Mình mong có thể cười tươi, rạng rỡ vô tư như cô bạn, như chưa hề biết buồn, hay tổn thương. Điều đó là hạn chế, là ko tốt cho giao tiếp và cs sau này. Mình chưa thể làm được điều đó một cách trọn vẹn. Dù đã có khi muốn bước qua ranh giới này. Nhưng mình đã gặp được những người bạn - lắng nghe điều mình nói, kể với mình những câu chuyện ý nghĩa, luôn làm mình vui! Mình biết, điều đó đã giúp mình dần bước vào con đường chia sẻ, cởi mở, và cười nhiều hơn, quan tâm đến người khác một cách tự nhiên hơn, tự tin hơn, mạnh mẽ hơn...Đã đến lúc mình phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho cuộc sống của người trưởng thành, để ko chỉ lo được cho mình, mà còn chăm lo được những người thân yêu bên cạnh. Có vậy, mình mới bớt đi cảm giác chông chênh, mong manh, về 1 người trong tương lai mà mình phải chọn và ra quyết định. Mình sẽ ko run về quá trình đi tìm đâu, fai ko? Mình sẽ dám lựa chọn và dám chấp nhận chứ, fai ko nào?

27/6/12

Bước chân ngày nắng

Bước chân ròn rã, gót giày gõ đều trên hành lang. Đầu hơi ngẩng, tai nghe điện thoại. Đi quay 1-2 ngày liên tục. Nắng. Bụi. Hội trường lạnh. Vẫn đều thôi. Công việc cần làm thì phải thu xếp, việc gì cần làm trc,làm sau cho ổn. Ngày nắng, ăn những món mát, uống nước mát. Thế là dễ chịu. Ngày nắng lười đi xa vào ban ngày. Chỉ muốn ở cơ quan. Ngày nắng thích trang phục là váy áo, mát và sảng khoái. Thích được nghe kể chiện... Ngày nắng chưa có gì đột phá nhỉ!

22/6/12

Trở về...

Mai con sẽ trở về nhà cùng với Mẹ. Lúc này con thấy mệt mỏi quá! Con sẽ tìm về khoảng sân vườn bình yên. Chỉ hai ngày thôi. Con muốn được nghỉ ngơi! Hôm trước, ngày của Nghề báo! Con vui lắm! Nhưng con cũng thấm thía cái vất vả của nghề. Để làm cho tốt đã khó, đã mệt, thì những cái vụn vặt đời thường, bon chen đố kỵ làm con thấy mệt hơn. Con biết con phải mạnh mẽ, phải tìm ra cách thức giải quyết những chuyện đó, phải biết cách cân bằng. Nhưng lúc này con ko muốn nghĩ gì cả. Con chỉ muốn trở về thôi!........

10/6/12

Đám cưới dưới Mặt trời...

Một bộ phim hay - dù mình xem khi nó đã chiếu được một phần trên Fansipan TV. Nàng Francis - một người Mỹ, tìm thấy Tình Yêu của mình khi bộ phim kết thúc. Đó là chặng hành trình của nàng: vui sướng - tuyệt vọng đều có, nhưng nàng đã giúp được rất nhiều người, bằng cách gắn kết và mang niềm vui đến cho họ. Đôi bạn trẻ khác nhau quốc tịch đã được làm đám cưới khi Francis thuyết phục bố mẹ cô gái bỏ qua thành kiến về lai lịch ko gia đình, và nghèo khổ của chàng trai bằng câu nói: cô nhận chàng trai là người thân, gia đình của mình. Còn cô bạn thân từ nơi xa đột ngột tìm đến nữa. Khi Fracis chuẩn bị đi gặp chàng trai cô yêu bên nước Ý, thì cô bạn tìm đến vì bị bỏ rơi, và cô ấy sắp sinh con. Vậy là Francis đã bỏ lỡ cơ hội cho mình. Khi cô quay trở lại Ý tìm gặp, thì chàng trai đã có hạnh phúc mới. Fracis tuyệt vọng, đau khổ. Nhưng những gì cô chứng kiến trên đường phố, giúp đỡ một diễn viên nổi tiếng đang hủy hoại mình, thì cô nhận ra nhiều điều từ cuộc sống cần phải nắm giữ. Francis trở lại ngôi nhà của cô. Cuộc sống của những người xung quanh đã giúp cô tìm niềm vui trở lại. Và chính sự giúp đỡ mọi người của cô đã mang đến cho cô những niềm vui mới. Tại đám cưới của đôi bạn trẻ; có một chàng trai đã đến mỉm cười và trò chuyện cùng cô. Anh ấy là nhà văn; và cô đã từng viết bài phê bình về tác phẩm của anh ấy đăng trên báo. Hình ảnh kết thúc bộ phim là trong căn nhà của Francis, bên bàn tiệc rộn vang tiếng cười của mọi người, người yêu cô đã nhìn cô đầy trìu mến. Vậy là niềm vui, hạnh phúc đã ko từ chối những người biết quan tâm, hy sinh vì người khác như cô, dù hạnh phúc ấy đến muộn. Những tác phẩm điện ảnh quả là có giá trị tinh thần lớn lao. Thông qua những câu chuyện mà cổ vũ cho những điều tốt đẹp. Chỉ cho người ta thấy con đường và nơi chốn hạnh phúc trong cuộc đời. Người với Người yêu thương nhau nhiều hơn...

7/6/12

Giải trí lành mạnh :p

Một chút ko vui, mệt & chán công việc. Mình thức đến 3h sáng nghe mấy bài này...Mình vẫn còn trẻ muh Này em từ đâu về đây vừa hay nhìn em là sayNày em từ xưa về nay vừa hay lòng ta thức dậyOh oh la la, đường cong em đấy màOh oh la la, ngọc ngà sexy lady…Kìa em, là ai mà bao chàng trai là hươu là naiKìa em, là ai mà đôi bờ vai làm ta ngây dạiOh oh la la, đường cong em thế kia… AuhOh oh la la, tràn trề sexy lady…Eh, ai đi qua lối đó, ai trong lòng càng âu loNhìn em lòng thôi không đắn đo.Oh mong em ra cuối phốMong em đừng là hư vôNhìn em ta như ngây ngôEh, ai cho em ghé đến, ai trong lòng càng vui lênNhìn xem đường xung quanh vắng tênhOh mong em như thế đó,Mong em đừng buồn vu vơNhìn em ta như ngây ngôSao hôm nay không thấy bong em về qua đây. OhSao hôm nay trên lối ấy mong chờ vỡ tan… Làn tóc rối bờ môi cong hàng mi buông mắt đen thật buồnngày qua ngày đợi mong gì cần nhiều lắm những yêu thương ngọt ngàotrái tim em thôi lặng thầm.Có ai, cầm tay em gọi tên em và yêu em những khi giận hờnĐể đêm về từng hơi thở còn nồng ấm chiếc hôn ta nồng nànNói cho nhau những hẹn thề.Có ai…Nếu như ngày anh bước đếnVì anh đã yêu thương em, hãy nói với em chân tình Trái tim đừng làm em bối rồi Biết đâu khi ngày mai thức dậy,Yêu thương kia mong manh tựa cơn gió, bay qua.Này người yêu, lần đầu tiên yêu anh, lòng nhiều lo lắng.Vì ty là niềm tin với em, người dấu yêu Nếu như anh đến.