25/9/14

Buổi chiều vô định

Tình Yêu lứa đôi... hình đã chết lâu rồi. Những tháng ngày không còn tin nhắn, cuộc hẹn, ko còn sự quan tâm...

Hơn 1 năm về trước, mọi thứ sôi nổi rực rỡ vì có tình yêu. Mình trở thành kẻ lạnh như gỗ đá, cô đơn xâm chiếm cõi lòng.

Nhìn vào hành trình cuộc đời thì mình vẫn còn trẻ, trải nghiệm tình yêu cũng ko có j. Cảm giác tê tái đã bao giờ có chưa nhỉ?

Thực ra mọi người cũng chỉ cần có một cuộc sống có đủ những người yêu thương bên cạnh mình. Mình có một công việc, có đủ thu nhập cho cuộc sống. Có điều kiện và thời gian thì tìm hiểu về những thứ mình quan tâm, sách, báo, văn hóa.

Chiều nay, sau khi công việc đã hoàn thành lại cảm thấy mình thật vô định. Ko cảm xúc. Ngay ngày mai, có thể công việc không còn nữa. Lúc đó, sẽ lên kế hoạch thực hiện những việc tiếp theo để có thể có thu nhập.

Một số người bạn của mình có lẽ cũng chật vật như mình trên con đường công việc. Mình thấy buồn vì những điều chưa may mắn. Mình đã có lúc nghĩ tới chuyện sẽ không theo công việc mà mình đã từng được đào tạo nữa.

Một công việc có đóng bảo hiểm là một việc khó kiếm đến vậy. Tệ quá! Mình vẫn luôn tự nhắc mình phải cố gắng chăm chỉ làm việc, học hỏi để có thể làm việc tốt hơn. Rồi mọi thứ lại vẫn chưa được như mình mong muốn.

Có thể mình sẽ thay đổi vài thứ. Sẽ dành thời gian cho bạn bè nhiều hơn. Sẽ học hỏi từ những người thành công.



23/9/14

Đang vượt qua thử thách

Mình luôn vượt qua những thử thách như vậy!

Sau tất cả, mọi thứ cũng sẽ lùi xa. Mình lại khởi động chặng hành trình mới. Chỉ là đã gặp nhau đã chuyện trò đã cùng chung mục tiêu thì khi xa sẽ thấy gắn bó. Ko phải là tất cả mọi người đều xứng đáng với sự lưu luyến này, nhưng mình sẽ bỏ qua để luôn thấy nhẹ nhàng cho giai đoạn mới.

Kì lạ thay những ngày tháng này! Mình tự hỏi: ko hiểu vì sao ngày xưa mình cuộc sống của mình rộn ràng đến thế. Yêu và được yêu thương, quan tâm say mê.

Mọi thứ đang lùi xa dần. Những thứ đã qua sẽ ko còn trở lại nữa. Những con người đó, có thể mình không gặp nữa. Hoặc gặp thì cảm xúc đó không còn nữa. Tất cả là duyên kì ngộ đã cho những con người xa lạ gặp nhau.

Họ lại xa nhau như chưa từng có ký ức. Công việc mới, cảm xúc mới sẽ đến thôi!

Mùa thu sắp hết, đông sắp sang. Mình bây giờ đã quen với việc vượt qua các thử thách rùi. Công việc bao lâu nay vẫn là thử thách lớn nhất. Cố gắng để vượt qua thử thách tốt hơn

12/9/14

Khủng hoảng thật rồi

Chỉ muốn xách ba lô lên và đi đâu đó ít ngày; bị nhiều thứ chi phối đầu óc và tinh thần quá!

Bước sang tháng 9 của năm, mùa thu sang rồi. Nhưng còn công việc. Fai làm việc để hoàn thành nhiệm vụ, làm việc để cuối tháng có lương. Ko có công việc thì sẽ ko biết trông vào đâu để sống. Mọi thứ tệ đến thế.

Ngồi nhà cả ngày thì cũng sẽ thấy quẩn quanh. Những ngày bế tắc thế này, quả là đáng sợ.

Giá như có ai đó cùng ta đi dạo phố và sẽ ở bên ta mãi, cùng ta đi qua những khó khăn, thử thách..

Tự mình có thể làm được tất cả những điều đó mà! Biết vây nhưng tại sao lại trải qua những giây phút thấy mọi thứ tệ như thế này.

Ko thu xếp được mọi việc sao nhỉ? có cách giải quyết mà. bóc tách ra từng thứ một. vấn đề gì đâu chứ.

Tuổi trẻ đang trôi qua và mình chưa làm được gì...

Sẽ định hình lại những việc mình cần phải làm để tiếp tục mọi thứ..

Nhớ những câu thơ

Khi ngồi ở văn phòng mà đầu óc bế tắc, chưa nghĩ ra được ý tưởng nào thì 5 phút dành cho những câu thơ chợt đến trong tâm trí, mùa đông và những cơn gió lạnh đến tê lòng. Nhớ quá! Dù chỉ nhớ 5 phút thôi để tạm quên cái căng thẳng của công việc, nhớ về thời niên thiếu, thuở 15 - 16 với lớp học và những bài thơ như Con đường mùa đông.

Ngày đó tâm hồn lãng mạn ^ ^, yêu thơ, yêu thầm một bạn nam nữa. Ngày đó, cái j cũng thật mong manh.. Bây giờ fai làm người trưởng thành rùi :> nên đầu óc phải trở về với hiện thực, sống thực tế.

Dù thế nào thì vẫn nhớ mấy câu thơ trong bài Đợi anh về,

Em ơi đợi anh về
Đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dề
Ngày có buồn lê thê
Em ơi em cứ đợi.
Dù tuyết rơi gió thổi
Dù nắng cháy em ơi
Bạn cũ có quên rồi
Đợi anh về em nhé!

11/9/14

Có gì sau 2 tháng?

Một trận ốm đi viện đã lấy đi của mình nhiều tinh thần. Nhưng thật may là mình đã được vực dậy sau đó bằng công việc mới.

Có việc làm, được lao động thấy mình "có giá" hơn :) Mình biết thêm được nhiều điều mới. Lại chợt nhớ tới cảm giác năm nào, thấy mình như đang vỡ ra vì những hiểu biết mới.

Mình đã có lúc rơi vào trạng thái thấy mọi thứ thật tệ, thấy bản thân mình muốn vượt ra khỏi cái giới hạn của chính mình.

Hôm nay mặc chiếc áo màu xanh, màu xanh hi vọng và tỏa sáng giữa trời thu Hà Nội. Mình muốn được đi chơi với nắng gió Sài Gòn, muốn đi lang thang với một chàng thanh niên :))

Kì lạ thật! Có những người mình gặp trong cuộc đời, họ có một tinh thần làm việc, một thái độ với cuộc sống rất tuyệt. Họ như chất kích thích khiến mọi thứ xung quanh trở nên tốt hơn. Mọi việc họ có thể làm được.

2 tháng có thể cơ hội làm việc sẽ dừng lại; mình sẽ đầy những cảm xúc tiếc nuối vì khoảng thời gian làm việc với những con người nơi đây.

Những thay đổi công việc trong thời gian từ ngày đi làm khiến mình thấy nhiều điều. Dù rằng bây giờ và từ lâu rồi, mình đã mong ổn định công việc, cuộc sống. Muốn có một ai đó để yêu thương và tựa vào những lúc mệt mỏi.

Những lúc mà mọi cảm xúc rối bời như thế này thì chưa thể biết khi mọi thứ thay đổi, mình sẽ chống đỡ ra sao. Hi vọng là chới với ít thôi!