29/12/12

Công việc của Tôi

Ta vẫn cho mình là chiến binh chinh phục đường dài. Chẳng thể gục ngã, mà phải đấu tranh để hoàn thành tốt những công việc còn dang dở. Khi gặp những tình huống, những hoàn cảnh có vấn đề, .. đó là lúc con người phải suy nghĩ nhiều nhất. Ta vẫn luôn biết mình phải tự tạo cho mình động lực để làm tiếp và làm tốt con đường nghề nghiệp mà ta đang đi. Nhưng những chuyện phiền não cứ bủa vây lấy. Ta nhìn thấy sự bất công. Rõ rồi. Ở đâu trong xã hội nào cũng tồn tại điều đó. Và sự phân biệt đối xử phân chia quyền lợi nó sẽ diễn ra. Khác nhau là ở mức độ, có - hay ko thể chấp nhận được. Bên cạnh đó còn là giả dối, thủ đoạn để đạt được điều mình muốn. Những gam màu ấy của đời nó vẫn tồn tại và chắc sẽ ko bao giờ mất đi. Một năm rưỡi làm việc là hơn 400 ngày. Ngắn thôi. Nhưng đó là áp lực, là tốn công sức, là ốm đau. Cho công việc. Nhưng làm việc với người quản lý trực tiếp, ko đủ tầm, để định hướng những vấn đề sẽ phải triển khai. Ko đủ dũng để bảo vệ nhân viên, mà hèn nhát đổ lỗi quanh. Ko đủ công tâm để phân chia công việc cho phù hợp, đúng đắn. Nhưng hắn vẫn tồn tại. Lý do thì có nhiều. Một môi trường như vậy. Chưa kể đến những chuyện vụn vặt khác. KO THỂ PHÁT TRIỂN. KO CÓ CƠ HỘI CHO SỰ SÁNG TẠO. KO CÓ ĐỘNG LỰC ĐỂ LÀM VIỆC. Nhưng thật đáng sợ, khi mình bỗng dưng chây lười và trở nên hèn hạ như hắn mất rồi ??? Mình bây giờ chưa dám chuyển đi chỗ khác! Vì sợ thu nhập KÉM hơn? Ko đủ lo cho cuộc sống. Dù thu nhập ở đây bằng lương hành chính của một công ty nhỏ. Mình sợ bắt đầu mọi cái mới.

Những ngày cuối năm...

Một năm đã qua đi. Sắp kết thúc. Cây cối đang ủ chồi để bật lộc. Lòng người thật nhiều cảm xúc vui buồn, hp khổ đau, ấm áp lạnh lẽo, ồn ào và lặng lẽ. Âm nhạc có thể gọi tên mọi cảm xúc của lòng người. Đang nghe các ca khúc của Hồng Nhung. Năm nay nhiều chuyện quá.Một năm cho mình biết cần phải chuẩn bị nhiều cho nhiều năm sau. Năm...ơi

1/12/12

Storm

Bão đến. Cây đã có lúc ko biết nghiêng ngả về phía nào. Sao nó quá chông chênh, quá căng thẳng, quá gay gắt. Sợ khi phải thấy sự bất lực, tuyệt vọng, buông xuôi. Nếu chấp nhận ko phải vì đã ưng bụng, thỏa lòng, mà chỉ vì ko biết phải làm thế nào, ko còn lựa chọn nào khác thì thật đau đớn. Hai chữ "vui vẻ" mong ước quả thực là khó lắm thay!!! Tại sao, tại sao, tại sao??? Ta đã hỏi câu đó nhiều lần mà vẫn ko lý giải nổi. Nếu trước khi làm một việc nào đó, ta nghĩ rằng, những người thân sẽ đón nhận ra sao, họ phản ứng thế nào, họ vui vẻ hay buồn bã, yên tâm hay lo lắng.. thì có lẽ người ta sẽ ko hành động như thế! Hoặc có thể người ta biết những điều đó sẽ xảy ra, nhưng người ta lại ko đủ quyết tâm để nói một tiếng "ko", "ko làm". Thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Có lẽ ai cũng biết, cuộc sống như thế nào là tốt, như thế nào là sướng, nhưng người ta vẫn lựa chọn? Thế là vì cái gì. Để rồi, với quyết định đó, người thêm nhiều nếp nhăn, người rơi thêm nước mắt, người cau có lo lắng... Và chính bản thân người thực hiện hành động trên cũng ko vui vẻ gì. Vậy tại sao vẫn quyết định. Ta biết đứng về phía nào? Về người tạo ra hành động, hay những người bị tác động bởi hành động ấy. Người bị tác động kia cũng chỉ vì quá lo cho nhân vật chính, nhìn thấy những diễn biến có thể xảy ra trong tương lai.. Cuộc đời - tiếng đời - đời sống... Thực sự rối bời. Dù biết rằng Cơn gió kia chỉ có 2 lựa chọn: hoặc thổi xuôi, hoặc thổi ngược. Xuôi - có lẽ là nén tiếng thở dài vào sâu trong đáy lòng, nén cái thứ mà người đời vẫn gọi là thể diện, sĩ diện lại... Đau đớn thay! Lẽ ra nó ko chỉ là đàng hoàng tươm tất, mà có thể vang danh, ngẩng cao đầu với dòng tộc họ hàng, với người đời, với xã hội... Nhưng có thể những điều đó nó sẽ giảm đi. Và khi mọi việc xong xuôi, là những năm tháng còn lại. Muốn hỏi, sống trong tình cảnh ấy, người ta có được vui vẻ ko, có được hạnh phúc trọn vẹn đủ đầy ko? Tại sao người ta lại chấp nhận sự khuyết thiếu ấy, hay nói cách khác, biết là khổ mà vẫn cứ làm? Hay quyết định đó, chỉ là nhất thời, chỉ là chính người đó chưa chọn cho mình được một hướng đi, một hướng sống. Chính người đó, cũng ko thấy được tình huống mình trải qua là gì? Người trẻ ơi. Ta cũng rất muốn nghe tiếng lòng người trẻ. Muốn có thể hiểu, có thể thông cảm. Nhưng thật sự, nếu ta gật đầu, ta đồng ý với quyết định ấy, thì chỉ là vì ta buông. Vì ta ko hiểu được, liệu như vậy, liệu sau này có ổn ko, có tốt ko.. Ta đã phân tích theo những gì ta nhìn thấy từ cuộc đời, từ những hoàn cảnh như thế, thì tương lai nó sẽ thế nào. Cái Hoàn Cảnh ấy, vốn đã phức tạp lắm rồi. Tại sao lại làm cho nó phức tạp lên. Uh. thì thôi ta ủng hộ nhé! Chỉ vì ta kém cỏi, ta bất lực, ta ko hiểu được tại sao lại như vậy.. Mà thôi, đơn giản chỉ là có hoặc ko thôi mà. Có gì phức tạp đâu. Sao diễn biến nó lại nhiều trường đoạn thế. Chỉ là quyết định ủng hộ thôi mà. Cuộc sống tương lai sau này, vui - thì ta mừng lòng, an tâm. Còn khổ - thì ta đau lòng, vì ta đã ko làm gì được, ta đã ko thuyết phục được. Nhưng ta cũng koo thể sống thay được. Ta buông, ta xuôi, ta ủng hộ, ta tán thành. Ta chỉ là người đứng bên ngoài. Người trong cuộc thì..nghĩ..khác; cảm..cũng khác. Ta sẽ cố, nói lời vui, làm việc vui.. mong người vui.. Mà sao tối nay, mưa dữ vậy trời.