17/4/14

Sợ ướt đôi mắt

Ko fai là chia tay tình đầu, nhưng trong tiết trời dịu nhẹ tháng tư, cà phê ở tầng 2 quán nhỏ, nhìn sang những háng cây hoa ban bên đường đang vào giai đoạn lá xanh, lại thấy lòng mình cần vỗ về. Bởi thế nên nghe bài này: "Chia tay tình đầu" - Uyên Linh hát.

Rượu nhấp trong phút chia tay sao cay đắng - từng chữ cứ như khắc vào lòng, day dứt đến ngậm ngùi cho tình đời. Ko biết sau này cảm xúc yêu đương có còn xuất hiện ở ai đó trong mình ko. Chứ những lúc như này thấy hoang mang, trống hoác, vô định - Tình đôi ta là cơn đau cuối cùng.

Cười lên đi người yêu ơi dù lòng ta nát tan - Dù vẫn nhói đau khi nhìn thấy cái tên đó hiện lên trong bảng chat, dù vẫn muốn trò chuyện. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi, xa đến nỗi ko thể làm lại. Ko thể tiếp tục bởi cuộc sống vẫn ko ngừng chảy, thời gian ko ngừng trôi. Chỉ e ta sợ khi fai nói chuyện với ai đó, fai giao lưu với ai đó, là người mà ta ko có cảm xúc từ lần gặp đầu tiên mà vấn tiếp tục gặp. Nếu đó là người ta có cảm xúc, có lẽ sẽ ko thấy sợ; sợ fai nhìn thấy người đó, fai cười với người đó, nói chuyện với người đó. Ko muốn nhắn tin với người ta. Dù người ta có quan tâm đến mình. Ko hiểu sao lại tồn tại nỗi sợ mơ hồ ấy! Sợ!!! Chỉ muốn co mình lại.

Ngày đang trôi, tháng tư sắp qua, cảm xúc yêu đương qua lâu lắm rồi ?? Mùa qua từ bao giờ rồi? Bao giờ trở lại. Mắt nhìn mắt.. môi chạm môi. Bao giờ có cảm giác thấy ai đó thật gần. Bao giờ ko còn cảm thấy sợ? Sẽ nhanh thôi fai ko/ Vì hè sắp sang rồi. Cái nắng bỏng rát trên lưng sẽ làm những lo toan đời thường nhọc nhằn hơn. Ko còn time để được buồn, chìm đắm như thế này nữa/



13/4/14

Kết thúc

Gần 2h đêm rồi nhưng ko thể nào ngủ được. Vì một quyết định đưa ra vào chiều qua. Kết thúc!!!

Hơn 3 tháng qua là những ngày tưởng như dài giằng giặc. Phút giây nào online trên trang Facebook cũng là phút giây mong chờ Tên của một người sẽ hiện ra. Đó là anh. Người e đã dành tình yêu gần 2 năm qua. E đau đớn lắm với sự cô đơn của mình, sự lạc nhịp của 2 đứa. E đã nói với anh rằng: e chỉ sống một mình, khi e gặp fai những vấn đề trong cuộc sống.. e muốn được chia sẻ nó với anh. Nhưng.. nhiều lần gọi cho anh, a ko nghe máy; nhắn tin a ko trả lời; nhắn trên Facebook a cũng im lặng. A còn chọn chế độ ẩn trên Facebook, nên e ko thể nào nhìn thấy Tên anh hiện lên. (hoặc a ko vào Facebook suốt nhiều ngày???).

Sự ko kết nối giữa chúng ta làm em muốn phát điên. E ko chịu nổi. Vì e ko biết tình cảm của a về mối quan hệ của chúng ta như thế nào. A có xác định và lập kế hoạch cho chuyện tương lai của hai đứa hay ko. E đã hỏi trực tiếp. Đối thoại thẳng là cách giải quyết vấn đề, chứ ko fai qua fb hay điện thoại, em biết thế. Vào thời điểm mà em cảm thấy ko chịu nổi ấy, em đã nói chuyện với một người bạn của e đã vào Nam, nói chuyện qua điện thoại hơn 1 tiếng đồng hồ mỗi lần, vào liền 3 buổi tối như thế. Lúc đó em đã phần nào nhận thấy, chúng ta ko còn tiếng nói chung.

3 tháng quay lại sau khi e đề nghị chia tay, em đã cố gắng cải thiện tình hình để mối quan hệ của chúng ta trở nên tốt đẹp. E yêu anh nhiều đến thế, nên e đã bớt đi cái nghi ngại và đến nhà gặp mẹ anh, trò chuyện cởi mở. E thực lòng quý bác, dù trc đây đã có nhiều lúc em hoang mang. Em đến nhà chơi để nghe bác trò chuyện, quan sát và học hỏi cách bác làm các món anh, tìm hiểu về các món ăn mà anh yêu thích, cùng những thói quen sinh hoạt của gia đình. Ngày 23 tháng Chạp em đến. Trước Tết em đến và biếu quà Tết bác với món quà từ tấm lòng hướng về nơi mình yêu kính, trân trọng. Bởi năm trước, hai đứa mình đã cùng đi chọn quà Tết cho gia đình hai bên. Có lẽ trong suốt những năm tháng tới của cuộc đời mình, em cũng sẽ ko bao giờ quên được niềm vui của việc làm chung đó.

Ngày lễ Tình nhân Valentine, em đã vào siêu thị, chọn một bức tượng nhỏ hình 2 thiên thần, ngồi tô lên đó màu xanh biển cho bé trai và màu hồng cho bé gái. Bức tượng đôi 2 thiên thần đó thật dễ thương lắm! Em đã gói chúng trong chiếc hộp màu đỏ, có đính nơ xinh xắn. E đã ghi lên tấm thiệp nhỏ về tình yêu rất nhiều nhiều mà em dành cho anh. E cũng đã nói với anh về ước mơ ấy: em muốn cuộc đời mình sau này sẽ có 2 thiên thần nhỏ đó với anh, cùng anh chăm chút chúng lớn lên với tình yêu thương vô bờ.

Em cũng sẽ ko bao giờ quên được buổi tối hôm ấy, ngày mùng 8-3, e tặng bác một chiếc túi xách tay nhỏ màu đen. Cả ba người đã cùng nhau đi gần 10 cây số, dưới trời mưa lất phất, anh đưa chúng ta đến một nhà hàng nhỏ, nơi em và anh đã từng hò hẹn sau khi nối lại. Một ko gian dễ thương của những chiếc chum đồng quê, những chiếc đơm, đó, mẹt nhỏ. Những món ăn dân dã trong một ko gian đầy sự ấm cúng của ngày mưa. Khi đó, em đã cảm nhận được ko khí đoàn tụ, quây quần của một gia đình thật sự. E đã quên đi những rắc rối nhỏ trc kia, ko còn thấy có khoảng cách nào giữa chúng ta nữa.

Nhưng có lẽ đó là một buổi tối đẹp. Giờ đây, chuyện xảy ra rồi. E quyết định chấm dứt mọi chuyện với anh. Vì chúng ta lạc nhịp, ko còn đồng điệu về suy nghĩ và mong muốn. Chúng ta ko thể cùng nói chuyện với nhau lâu như xưa (nói đúng ra: là a ko nói chuyện với em lâu nữa). Từ sau khi chúng ta kết nối lại, chỉ duy nhất một lần anh thể hiện tình cảm với em. Ba tháng trôi qua, ko có cái cầm tay, vòng tay ôm động viên, khích lệ, ko nụ hôn bày tỏ sự yêu thương. E luôn nhắn tin, và gọi cho anh quan tâm hỏi han trước, anh chỉ trả lời.

Em hiểu rằng, anh đã chịu khá nhiều áp lực sau khi e nói chia tay 2 tháng. Anh fai nói với gia đình, bạn bè về việc e đã chia tay anh, khi mọi người đều đã biết 2 đứa yêu nhau. Anh đã nhắn tin hỏi thăm e trên facebook một lần nhưng e ko trả lời. E hủy kết bạn với anh. Em xóa tất cả những ảnh cũ trước đây. Hiện giờ có lẽ anh đang fai lo lắng cho chuyện: đợi xin việc mới. Chắc anh cũng căng thẳng lắm! Nhưng, khi a ko muốn chia sẻ những điều đó với em, muốn dành thời gian cho em, bên em, người yêu của anh, thì chúng ta đã ko còn sự đồng điệu nữa rồi. Người này ko biết người kia thực sự muốn gì. Hoặc biết, nhưng ko thể làm được những j người kia muốn. Vậy đó! Nên chắc đã đến lúc phải kết thúc rồi. Kết thúc một chuyện tình yêu gần 2 năm xây dựng.

A nhắn tin: a luôn yêu em. E tin thế! Gần 2 năm qua. Và e cũng luôn yêu a, dành tình cảm cho anh, cho đến giờ phút này. Nhưng chúng ta có nhiều khoảng cách về gia đình, quan điểm.. Nên mọi chuyện đến giờ vẫn ko có kết quả. Dù chúng ta có cố gắng. Hoặc tình cảm của chúng ta chưa đủ mạnh. Hoặc chúng ta chưa đủ may mắn... E ko biết nữa. Lúc này ko còn đủ tỉnh táo để tìm nguyên nhân về chuyện của chúng ta.

Gần 3h sáng rồi. Đôi vai đã hơi mỏi. Nằm mãi ko ngủ được vì bao nhiêu hình ảnh lần lượt hiện ra trong tâm trí, e bật dậy và nghĩ rằng, thức đi cho đến khi nào mệt, kiệt sức thì sẽ ngủ được thôi. Hoặc thức đến sáng, dù mai định lên công ty đi làm, sau một tuần nghỉ ốm. Ốm đã gần 10 ngày rồi. Thật đáng sợ! Nhiều lúc e ko dám nghĩ đến anh, đến chuyện của chúng ta, đến những gì đã qua vì chúng lại làm e khóc. E yếu đuối quá! Fai mạnh mẽ lên. Fai tích cực sang nhà mấy cô bạn, nấu nướng, giao lưu cùng mọi người. Như vậy tốt mà! Gà gáy sáng rồi. Cầu cho giấc ngủ sẽ đến, cầu bình yên...

11/4/14

Hương đêm

Vừa mới viết xong những dòng kia mà em đã thấy hương đêm tháng tư lan vào căn phòng nhỏ rùi. Và em lại muốn vững lòng. Muốn quyết định, chỉ yêu người đó thôi, chỉ dành tình cảm cho người đó thôi. E ko muốn dao động. Cho đến khi nào chuyện của chúng e có biến cố nào đó.

E muốn chỉ dành tình cảm cho một người, tình cảm mà e đã đắp xây, tình cảm với người mà khiến e sống nhiệt huyết. E lại nghe bài này đây: Ánh trăng nói hộ lòng em.

Ngủ thôi nào!!!

Mùa hoa ko về

A biết ko, Tháng 4 dương lịch hàng năm, bao giờ em cũng nhiều cảm xúc rạo rực đón chào cuộc sống, yêu người, yêu đời; yêu cái nắng, cái gió nhè nhẹ giao mùa. Vậy mà Tháng Tư năm nay đã qua 11 ngày, e ko còn chút cảm xúc nào. Hay chưa có lúc nào để e kịp nhận ra cảm xúc ấy..

11 ngày Tháng 4 thì trải qua 7 ngày ốm sốt, nếu ko có những người bạn tốt thì em ko biết mình sẽ ra sao anh ạ.Người yêu thì chỉ được 2 lần nhắn tin và gọi điện. Chuyện tình cảm, có lúc mình ko nắm bắt được anh ạ. Em ko hiểu tại sao, có những người quan tâm thì e lại ko có cảm xúc. E chỉ nghĩ đến một người. Có lẽ quá gắn bó với ánh mắt và khuôn mặt, dáng người ấy nên thật khó để nảy sinh điều j với những vệ tinh khác.

Lúc sốt cao 39 độ, li bì e thấy cuộc sống thật đáng sợ. Thật may là khoảnh khắc ấy qua nhanh. E khỏe và tỉnh lại nên thấy mọi thứ thật đáng yêu, đáng sống. E nhớ đến những ca khúc mà một người anh đã hát: Nhỏ ơi, rồi e ngân nga mấy câu trong bài Lời của gió, Lối nhỏ vài đời... Chẳng hiểu sao những ca khúc có giai điệu đều đều đó làm em thấy bình yên đến lạ. E nhận ra rằng, cuộc sống của em sau này dù có thế nào, e vẫn luôn tìm cách cân bằng được, luôn có thể điều hòa được để ko bao giờ quỵ ngã.

Rồi e lại nghe: Đôi mắt người xưa, Căn nhà màu tím, Hai chuyến tàu đêm của Quang Lê.. Ko ngờ những ca khúc nhạc vàng, trong khoảng thời gian nào đó lại có thể xoa dịu được tâm hồn.

Bố, Mẹ, Chị, E đều đã liên lạc với em trong ngày em ko khỏe như thế này. Nhưng cô bạn của em tốt quá. Ko quản ngại xa xôi, mệt mỏi, tối muộn vẫn đưa em đi khám anh ạ. Có lẽ đó là một người chị em với e mà e luôn ghi nhớ và biết ơn tận đáy lòng.

E ốm nên suy nghĩ linh tinh và lan man một chút. Nhiều khi e cũng ko thể giải thích nổi tại sao mình lại có thể nỗ lực, phấn đấu nhiều đến như vậy cho một tình yêu, người em dành tình cảm - người mà những người bên cạnh em đều trách là ko nhiệt tình với em, ko yêu em nhiều như mong muốn. Cảm nhận của e về tình cảm của anh ấy, e nghĩ a ấy thương và yêu mình, từ ngày chúng e bắt đầu xây dựng tình yêu. E xây dựng tình yêu của mình được hơn một năm. Nhiều lúc mâu thuẫn và bế tắc e ko biết fai làm sao. Nhưng qua lúc đó, mọi cảm nhận của e lại tốt.

Đôi khi em giận chính mình vì quá mâu thuẫn mà gây phiền cho những người thân của em. Giá mà anh ấy đã có người con gái khác, nếu có một sự thực như thế tồn tại thì e lại kiên quyết với lòng mình dễ dàng hơn. Yêu nhau nhưng xa cách, lâu rùi ko gặp,.. Mọi ng càng thương e lại càng giận e ko giải quyết vấn đề của mình.

Cho em thời gian nhé! Để e xem có thể tiếp tục hay lựa chọn một con đường mới..

7/4/14

Về nhà

Thứ 7, chủ nhật về nhà chơi, tớ được mẹ mua gà, làm món Gà xáo gừng thơm lừng cho ăn. Lâu rùi ko măm thịt gà, ngon lắm í! Lại có món măng đắng xào lá chanh - một đặc sản của vùng trung du quê tớ. Ah, mùng 3-3 mấy chị e tớ ko về nhà được, vậy nên mẹ tớ đã ngâm gạo, làm bột bánh trôi. Tiết trời tháng 3, vị bánh trôi mới ngọt mát làm sao.

Mấy cây nhãn sau nhà đã đến mùa trổ hoa thơm ngào ngạt. Cây xoan dưới vườn nhà hàng xóm ngay sát cổng nhà tớ nở hoa tím ngát. Lần này về nhà tớ thấy thật bình yên. Bố tớ đi công tác xa nhà. Lần này về tớ chuyển tờ lịch mới sang tháng 4-5 lại thấy có bố tớ trong tấm hình nhỏ ở góc lịch công ty. Vui vui sao vì bao nhiêu năm xem lịch của công ty bố, tớ đều nhìn rất kỹ nhưng chưa lần nào thấy có bố tớ cả. Lần này bố tớ cầm một bó hoa, bố tớ tham gia văn nghệ của Tổng công ty.

Tớ vẫn nhớ bữa cơm nhà tớ mời các bác tới nhà nhân dịp gì đó, bố tớ đã hát bài Phiên chợ ngày xuân.Bố tớ hát hay lắm! Bố tớ nấu ăn ngon. Bố tớ là người khá cầu toàn. Nhà cửa luôn phải sạch và đẹp đẽ. Có mấy lần tớ ngồi nói chuyện với bố khá lâu. Chị em tớ đều rất thương bố.

3 tháng năm 2014 đã trôi qua, tớ chưa có j mới. Hợp đồng lao động với công ty chưa có. Thu nhập bằng 1/3 ngày trước. Tớ fai xin bố tiền nhà. Công ty tớ vẫn đang cắt giảm nhân sự nên ko ký hợp đồng mới. Hi vọng sắp tới tớ sẽ may mắn hơn. Hôm trước về nhà, mẹ lại cho tớ thêm 500k. Tớ sẽ chi tiêu tiết kiệm. Hôm trước, a bạn bên VOV hỏi địa chỉ để gửi tiền nhuận bút. Tớ mới viết thêm được 2 bài cộng tác cho VOV. Chắc sẽ được khoảng 200-300. Nhưng tớ vui lắm! Anh bạn đã tạo điều kiện giúp tớ. Hy vọng có đề tài nào hay hay, tớ lại viết để gửi cho anh.