29/7/11

Thay đổi

Hôm nay, mình đi làm về muộn. Có một vài thứ thay đổi, trong đó có lĩnh vực mà mình sẽ làm việc. Mình sẽ tìm hiểu và thử sức ở một lĩnh vực khác. Vì thế nên cảm hứng viết những dòng ngắn này.

Từ trước đến giờ, mình thường nghĩ đến thay đổi với ý nghĩa ko hay ho lắm, đặc biệt trong câu “thay lòng đổi dạ”. Nó có nghĩa là phá vỡ một nền tảng nào đó đã được xây dựng (ví dụ: gia đình), phá vỡ một mối quan hệ (tình bạn), và làm con người ta từ đỉnh cao danh vọng quyền lực về con số 0 (khi thất bại trong kinh doanh…)

Thay đổi nghĩa là có những điều mới mẻ sẽ đến với mình. Một cô giáo trẻ đến với bản làng xa xôi sẽ có thêm vốn văn hóa về đời sống của người miền núi. Một người mẫu, khi bước vào lĩnh vực chuyên nghiệp, sẽ hiểu thêm về thế giới trình diễn. Một người bình thường như mình, khi thay đổi thường xuyên công việc, nghĩa là sẽ có thêm kiến thức thực tế về nghề nghiệp đó.

Thay đổi có thể làm người ta đau khổ (trong tình yêu), làm người ta thất vọng (trong tình bạn). Nhưng khi mọi thứ ko còn đúng giá trị vẹn nguyên, tình cảm ko còn như ban đầu, thì bên nhau có nghĩa gì đâu! Vì vậy, thay đổi là giải pháp tốt. Một chân trời mới sẽ mở ra, những con người mới sẽ gặp, công việc mới để làm, cuộc sống mới để tiếp tục yêu thương…
...
Vậy đó, còn nhiều điều lắm mà những ý nghĩ đó bay biến đâu hết rồi. Sau một vài tin nhắn, một vài việc nho nhỏ làm mình quên hết điều định nói. Nhưng vào lúc này, điều mình đang nghĩ đến: Thay đổi là Tốt. Sẽ được khám phá những thế giới mới, sẽ sống một cuộc đời luôn vận động, sống động. Dù sự thay đổi ban đầu có làm mình đau đớn nhưng sau đó là sự trưởng thành.

25/7/11

Bắc Giang thân thương

Chiều nay online đọc tin tức, biết 2 thí sinh lọt vào Chung kết Sao Mai 2011 Nguyễn Khánh Ly và Lương Nguyệt Anh đến từ Bắc Giang, trong mình dâng lên niềm vui và tự hào. Mảnh đất có những con người yêu âm nhạc, có những khúc hát ngọt ngào, nay được đọc tên trong các cuộc thi, được bạn bè cả nước biết tới, mình nghĩ đó thực sự là một điều vinh dự.

Bắc Giang quê mình được nhắc đến với sắc đỏ mọng của trái vải thiều Lục Ngạn, vị giòn tan, béo ngậy của Bánh đa Kế, dòng sông Thương hiền hòa xanh biếc và người phụ nữ đảm đam trong thơ Tố Hữu. Mình đã từng mong ước Tỉnh mình được biết đến nhiều hơn với một nền Kinh tế phát triển, đời sống tinh thần của nhân dân phong phú, hoạt động văn hóa thể thao sôi động.

Thực tế, Bắc Giang là vùng trung du với 3/4 diện tích là đồi núi, đời sống kinh tế còn nhiều khó khăn, nhiều vùng có người dân tộc sinh sống như Mông, Sán Dìu, Tày, Nùng... còn lạc hậu; đường sá đi lại chưa thuận lợi. Nói về Bắc Giang, chưa có nhiều điều nổi bật, thu hút.

Nhưng trong tâm trí mình, hình ảnh Bắc Giang hiện lên là những cánh đồng xanh mướt, vườn cây ăn quả xum xuê, dòng kênh xanh có làn nước mát dịu, những đêm giao lưu văn nghệ giữa các làng, tiếng Loa phát thanh theo người dân ra đồng làm ruộng, màu xanh của rặng tre rì rào, những người ngồi khâu nón.

Những ca khúc nổi tiếng viết về Bắc Giang ko nhiều, nhưng trong đó, mình thích bài "Chiều sông Thương" của nhạc sĩ An Thuyên. Gia đình Bác mình, mọi người đều yêu Văn nghệ. Hai anh chị con bác cùng học trường Nghệ thuật ở Hà Nội. Còn hai bác rất hay tham gia văn nghệ. Nơi mình sinh ra, mọi người đều yêu tiếng hát; thường ko thể thiếu tiếng hát trong những ngày lao động công ích, hội họp, liên hoan, tổng kết, bất kể ngày đông hay ngày hè.

Tản mạn một chút về Bắc Giang thân thương, nơi mình sinh ra và lớn lên, bước qua thời niên thiếu với ắp đầy kỷ niệm. Mình vẫn nhớ cây sấu già với chùm quả xanh non trước nhà, cây nhãn ngoài cổng giờ này đang vào vụ quả. Đã 12 năm nhà mình ko làm những công việc đồng áng, mình ko còn được thấy màu vàng của lúa chín chất đầy sân, ko được thăm cánh đồng ngô trong mùa đông giá rét. Ngày đó đã xa lắm rồi, nó đã heo hút bé nhỏ lại trong tiềm thức. Hôm nay đây, một chút nhớ dâng lên trong lòng, một chút hoài niệm về vùng quê xa!

23/7/11

Thứ Bảy

Trong cái hối hả, ồn ã của cuộc sống đang hàng ngày trôi qua, mình biết có những điều cần nắm lấy và lưu giữ lại. Có những giá trị sẽ ko bị mất đi dù ở thời đại nào.

Mấy ngày qua bận rộn quá khiến cho mình ko làm kĩ được một số việc. Tâm trạng của ngày hôm nay lại vu vơ thế này? Trời Hà Nội mưa! Mình thấy nhớ Mẹ!

Chiều tối qua, xuống nhà anh chị ăn cơm, mình thấy mọi đồ vật trong nhà đều xinh xắn. Cái tinh tế trong từng chi tiết của đồ vật cho thấy chúng đã được lựa chọn kỹ lưỡng như thế nào! Qua đó mà thấy phong cách của chủ nhà, nó cũng làm mình liên tưởng đến việc sắm sửa khi có một gia đình nhỏ trong tương lai.

Từ lâu rồi, hai chị em mình thường xuyên ăn món nem tai cuộn lá sung của anh bán hàng vui tính trong khu chợ Nam Đồng. Món này được trộn đầy đủ tỏi ớt vừa vặn lắm! Mình chợt nhớ ra là mình rất thích ăn những món đi kèm với rau thơm. Bún đậu mắm tôm ăn với rau kinh giới, bún riêu cua đậu thì với tía tô, thịt rán với rau húng bạc hà, lòng lợn với húng quế! Khi kết hợp những thứ đó mình thấy rất ngon! Hai chị em chỉ nấu ăn vào buổi tối vì buổi trưa đều đi làm. Thời gian ở nhà cùng nhau thật ngắn!

Dạo này công việc của chị ko được thuận lợi. Những hợp đồng với khách hàng cứ ít dần đi. Thấy chị mỏi mệt quá! Mình cũng bận rộn hơn, có nhiều việc để làm và luôn phải tranh thủ, vội vã. Những ngày trước, trong lúc chờ tin của mình được duyệt để phát sóng, cảm giác lúc đó hồi hộp vô cùng, nghẹt thở lắm! Giờ thì tốt hơn rồi!

Những khoảnh khắc vụn được ghi lại để kết thúc một ngày...

11/7/11

Lạc mất mùa xuân

Dạo này mình bận rộn với việc học về sản xuất chương trình truyền hình. Đi nhiều, bắt tay vào làm, bận rộn nhưng thấy những giờ phút được làm việc là những khoảng thời gian có ý nghĩa. Những ngày ngắn này, thỉnh thoảng mình lại nghĩ đến tình yêu, cuộc sống, đàn ông, đàn bà... Có những khoảnh khắc trôi qua mà chưa gọi được tên. Thôi thì nghe nhạc vậy! Đây là giai đoạn đang tìm hiểu về mọi thứ!
Nghe bài này nhé!
LẠC MẤT MÙA XUÂN
Dìu em đến đem cho đời anh thôi hoang vắng
Tim ta say đắm đã yêu em trong cuộc tình
Giòng tháng năm đó đã cho tình yêu em tha thiết
Những ái ân để phôi pha
Đành hỡi đuyên kiếp em bước đi trong chiều mưa rơi
Lặng đứng trên bến anh với trông thuyền ra khơi
Những tháng năm đếm lá theo mùa thu chết
Những thu chết
Xuân về cho cây xanh lá,
có riêng mình anh, lạc mất mùa xuân
(Cớ sao tình ta chỉ có mùa thu)
Đêm đêm nằm nghe hồn bâng khuâng,
Bên song anh trông đầu non trăng xế
Thương bèo trôi theo sông nước
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Tương tư về thương đôi mắt nâu
Đêm đêm tìm trong màn tối muôn sao
Ngồi suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong men đắng
Cơn say mê đắm sóng dâng cao ngọn thủy triều
Rồi thấy thấp thoáng bóng em về chìm trong đáy cốc
Đôi mắt ưu buồn thiên thu
Rồi nắng mai đến mây trắng bay khi tàn cơn say
Tình đã xa vắng nỗi nhớ vẫn còn đâu đây
Những tháng năm đến lá theo mùa thu chết
Những thu chết
Xuân về cho cây xanh lá,
cớ sao tình ta chỉ có mùa thu
Đêm đêm nằm nghe hồn tương tư
Bên song đầu non tàn canh bóng xế
Thương bèo trôi theo muôn hướng
biết bây giờ em lạc bước về đâu
Em ơi, chờ em đến kiếp nao?
Xin cho ngày sau, mình mãi bên nhau.