23/5/13

Ghi chép lại

Dạo gần đây mình đã chịu khó lên các trang tìm kiếm về ghi chép công thức nấu ăn. Một số món mình muốn làm đó là: Bánh xào Nam Bộ, Gỏi cuốn tôm thịt, Bún riêu cua, Vịt om sấu, cánh gà chiện kiểu Mỹ... Mình muốn ghi chép một cách cẩn thận công thức, để dịp nào có thời gian sẽ nấu cho mọi người trong gia đình thưởng thức. Và đặc biệt là nấu cho người ấy, người đặc biệt của mình. Mình đã nghĩ thế và muốn làm như thế. Cái ghi chép ấy được làm vào mỗi chiều, cuối ngày làm việc. Mình thấy công việc của mình là một nghề vất vả. Bản tin thời sự, và làm việc trong hoàn cảnh ở đây, nhóm của mình, đã khiến cho công việc của mình trở nên vất vả. Và những lúc kiệt sức như thế, mình vẫn mong có lời động viên, có sự an úi, vỗ về của người yêu mình, giúp mình có sức mạnh để tiếp tục công việc còn lại. Mấy ngày nay mình đang làm dồn công việc để có thể đi du lịch cùng công ty. Nhưng lòng mình buồn lắm. Đầu mình nhiều khi cứ đơ ra. Mình muốn quên đi, bỏ bớt việc đi, nhưng nhóm ko có người. Mà đang theo guồng rồi. Vậy thì phải làm nốt. Trưa nay đi quay về, mình chỉ muốn bỏ việc, để được một bữa cơm nhà nấu, với người mình yêu, rồi hai đứa cà phê, ngồi trò chuyện với nhau trong một góc quán mát lạnh. Chỉ thế là đủ. Mà lòng buồn thế! Mình đã nghĩ là 2 đứa cần gặp nhau để nói rõ những điều trong lòng, những khúc mắc giữa hai đứa. vậy mà tối qua, mình ngồi cà phê với cô bạn thân một lúc. Anh ấy đi làm về ko gọi. Chắc sợ cắt ngang cuộc gặp của mình với bạn. Nhưng thật buồn. Vì giờ vẫn chưa gặp để nói chuyện được. Thật buồn. vì có mấy vấn đề mình đang suy nghĩ, đối với mình đó là quan trọng, nghiêm trọng, thì có lẽ a ấy lại ko thấy thế, ko nghĩ thế. Mình ko muốn nói những lời trách móc, bởi như thế chắc người yêu mình cũng buồn lòng, cũng ko vui gì. Vậy mà giờ này mình vẫn chưa gặp để nói chuyện được. bức bối quá. mình còn 1 khối công việc và chiều lại đi xe sang Gia Lâm. Con đường xa và đầy khói bụi. Mình tủi thân mình quá. lặn lội, ngược xuôi. mình cũng sợ sự cô đơn lắm chứ. Mình sợ sự đơn độc. Cứ một mình thẳng tiến, cứ làm những việc mình nghĩ. mà câu chuyện đi lung tung lắm rồi. Mình ko biết tối nay, sau khi đã đi làm tới 9h30 mới về thì anh ấy có gọi cho mình để nói chuyeenjj ko? Có thể 7h, lúc anh ấy rảnh mình sẽ gọi để nói chuyện, gọi để xem anh ấy có gặp ko. có muốn nói chuyện rõ ràng ko. mình bức bối lắm. anh ấy đi làm đến 9h30 về rồi lại ăn tối xong, lăn ra ngủ, ko muốn ra ngoài. ngủ cả buổi sáng rồi mà ko dành thời gian cho mình là sao? Mà cũng ko đúng hầu như ngày nào mình cũng gặp nhau, có thể là ít thôi. Nhưng có lẽ thế vẫn là chưa đủ. Mà dạo này bọn mình xa cách, có nhiều khoảng cách. Anh ấy chậm lương. Anh ấy để lương vào thẻ? a ấy tiết kiệm? nếu thế thật thì tốt nhỉ.. anh ấy còn ngồi với ai, a ấy chat face với ai? anh ấy nhắn tin điện thoại tâm sự với cô gái nào? cô MC nào, biên tập nào? cô gái nào trên face? có ko? chỉ là hỏi han quan tâm nhau hay là gì? tất cả những điều đó. có hay ko? đầu mình là mớ hỗn độn, bòng bong. mình muốn xếp nó lại. nhưng nó đang là một nắm tơ vò, một thùng up, full. quá nhiều thứ và giờ thì mình ko thể ngừng viết. hỗn tạp lắm. nhưng viết ra xem có vơi bớt nỗi lòng ko? ko thì mìh sẽ ko thể làm nốt công việc của buổi chiều. rồi mình lại ko biết làm việc gì.

22/5/13

Lonely

Mình viết những dòng này khi lòng đã chùng xuống, cơn tức giận đã nguôi đi. Mình ko thể ngờ, sáng nay, vào cái lúc tức giận ấy, mình đã rồ ga xe lên và phóng đi. Gần như mình ko sợ bất cứ điều gì, kể cả chuyện có lao vào xe khác. Mình ko nghĩ rằng cơn giận của mình đến mức ấy. Mình định nhắn tin, rồi lại đi tiếp, rồi ko thể tiếp tục nổi vì mình sợ mình sẽ lao vào đâu đó. Mình dừng lại và send tin nhắn gửi đi. Người ta nhắn lại, gọi lại mình ko nghe. Ko hiểu sao, giờ lòng chùng xuống. Mình ko biết mình muốn gì, ko hình dung nổi câu chuyện lúc trước là như thế nào. Yêu và Tin. Mình có chủ quan ko khi mình cho rằng mình là người con gái duy nhất có vị trí đặc biệt trong trái tim anh ấy. Mình vẫn luôn tin thế. Biểu hiện là những hoạt động chung giữa hai đứa. Thời gian trước, có những tuần, ngày nào chúng mình cũng gặp nhau. Chỉ để nhìn thấy nhau như một nhu cầu thiết yếu. Ngồi với nhau một lúc, uống cốc trà nóng, nói vài câu chuyện rồi về. Những khi mình ốm đau, anh ấy sang, mua thuốc, mua phở cho mình ăn. Xoa dầu cho mình khỏi cảm. Rồi những khi hai đứa đi thưởng thức những món mới cùng nhau.. Nhiều nữa mà mình ko kể hết. Chúng mình đã trở thành người yêu của nhau được gần một năm. Sự quan tâm nhau luôn thường trực ở hai đứa. Mình luôn có suy nghĩ rằng: sẽ phải cùng nhau nỗ lực xây dựng để mối quan hệ của chúng mình bền vững và có tương lai tốt đẹp. Chúng mình đã cùng nhau chia sẻ công việc quan trọng của gia đình mình. Mình rất vui về điều đó. Bao nhiêu công lao mà chúng mình vun đắp, dựng xây. Giờ đây ko thể kế hết. Nhưng có lẽ cái làm cho mình bận tâm lúc này: là điều gì đã làm cho mình tức giận đến vậy.

18/5/13

Ghi chép chiều thứ 7

Con ko về nhà được chắc mẹ buồn lắm! Con đã hẹn là chiều nay sẽ về nhà. Vậy mà kế hoạch bị lỡ, con ko nhờ được chút việc nhỏ còn lại của công ty để có thể trở về nhà nghỉ ngơi cùng mẹ. Mẹ đừng buồn con nghe Mẹ. Sang tuần con sẽ về. CÓ thể là ngay giữa tuần nếu con được nghỉ. Lúc nãy con thất vọng quá! Vì khi người ta cần đến con con đã sẵn lòng giúp đỡ. Vậy mà sau một vài sự cố xảy ra với nhóm. Giờ đây con ko thể nhờ các thành viên làm nốt công việc còn lại. Con đã gặp chút rắc rối với các đồng nghiệp nữ. Phụ nữ thường ghen tị, khi người phụ nữ kia hơn mình điều gì đó. Và rồi họ kết bè cánh lại để nói xấu, bàn tán và để cô lập người còn lại. Thêm nữa lại là cạnh tranh về quyền lợi. Nếu có một sự kiện diễn ra, con biết thông tin và đi làm chương trình. Điều đó, đồng nghĩa với việc con có tiền. CÒn họ thì ko. Vì thế họ tỏ thái độ. Họ ganh ghét. Họ fai tạo vây cánh với nhau để cô lập con. Họ ko giúp đỡ hay hỗ trợ những lúc cần thiết. Chuyện đàn bà thật khó diễn tả cho hết. Nhưng con biết, việc con fai làm là hoàn thành tốt công việc của mình. Thân thiện và giúp đỡ những người đồng nghiệp khi cần thiết. COn ko bon chen, hay quá đáng, lấy đi những gì thuộc về người khác. Tất nhiên con vẫn biết đấu tranh cho những điều con cho là đúng. Có lẽ chuyện bè cánh là thực tế ở đâu cũng có. Ko cần con băn khoăn nhiều. COn cũng ko thể lúc nào cũng sống quá nhiều hay dựa theo những gì người ta nói về con. Môt nhóm bạn của con: người sang Viettel làm, người chuyển sang 24h làm. Con mất Cạ. Ở đây ko còn cạ chơi của con. Những người khác làm việc theo nhóm. Nhưng con vẫn link, trò chuyện, chia sẻ, giúp đỡ, đi ăn cùng, đi mua sắm đồ cùng, phỏng vấn giúp, nhận giấy tờ giúp... Và con biết có những người vẫn dành cho con sự quan tâm thực sự. Chỉ một câu hỏi, một ánh mắt của anh chị ấy cũng giúp con hiểu rằng: con nhận được sự ủng hộ, điều con làm là đúng. Đường đời của con còn dài lắm! Nên con cứ thỏa sức vùng vẫy, thỏa sức va đập đi. Có nhiều trải nghiệm thì sẽ rút ra được nhiều bài học, sẽ biết cách sống sao cho phù hợp, sẽ biết cách đi sao cho đúng. Nào cố lên nha

16/5/13

Bài hát PaPa thích

Một trong những bài hát Papa của mình thích nhất: Thơ Tình Của Núi Bản em lưng chừng núi lưng chừng đèo Từng bậc thang lên xuống như cung đàn ngân dài Một lần đi tuần tra anh tới Gặp em bên suối hát gì Mà rừng ban nở trắng xinh Cùng lặng nghe em hát Những yêu thương cuộc đời Để lại bao thương nhớ trong lòng mình Một cô gái miền núi đã thắp ngọn lửa tình Rồi một hôm anh ghé qua thăm bản Tìm gặp em cô gái nhen ngọn lửa tim mình Bản làng vui điệu xòe hoa náo nức Nhịp trầm thanh ru con lấp đất rung Từ xa em đã thấy tôi Rời cuộc vui em tới Em cho tôi vòng nhỏ Và từ ấy người lính có thơ tình Tìm người thương thì hãy qua thác ghềnh sẽ gặp Một rừng ban nở trắng xinh Một tình yêu tôi có nơi núi rừng mờ xa

14/5/13

Chị viết về Mẹ

Viết cho Tháng Năm - Ngày của Mẹ Vậy là đã bốn mươi chín mùa xuân Mẹ đã đi qua. Ngày của Mẹ, ngày mà mọi người hay thổi nến trên bánh ga tô chị em con mới chuẩn bị cho Mẹ duy nhất được một lần. Thời gian trôi đi nhanh quá phải không Mẹ? Con đã từng nghĩ rằng mình hiểu Mẹ, không hết nhưng đủ để biết rằng, thấy rằng Mẹ khuyết điểm này, Mẹ thiếu điểm kia. Mẹ cần thay đổi thế này, thế khác. Nhưng không phải. Con nhận ra mình không phải và chưa hề hiểu được hết Mẹ suy nghĩ gì, Mẹ mong muốn gì, hiểu về cuộc sống gia đình, về cuộc đời của người phụ nữ làm vợ, làm dâu và sẽ làm Mẹ nữa. Con chỉ biết được những điều ấy khi đã rời vòng tay Mẹ, khi đã về nhà “người khác” , sống một cuộc đời khác. Ngày con xuất giá theo chồng là một ngày mưa phùn ẩm ướt. Dù chưa phải là ngày chính thức mặc váy cô dâu nhưng cơn mưa ấy vẫn làm con đường quê trơn lầy lội đất đỏ bám vào tà áo dài trong ngày con vu quy. Nước mắt Mẹ lăn dài khi cầm đôi bàn tay sẽ nắm tay con gái Mẹ đi suốt chặng đường còn lại của cuộc đời. Mẹ khóc khi dáng con khuất dần trong làn mưa xuân ấy. Từ nay không còn là nỗi lo trước những ngả đường mà con chưa biết về đâu nữa. Mà là nỗi lo khác, nỗi lo về cuộc đời người đàn bà có thể sẽ-giống -như-Mẹ. Bắt đầu vào cuộc sống ở “nhà người” con đã nghĩ về Mẹ nhiều hơn. Những ngày đầu tiên “thấy tháng” con đau bụng dữ dội, đau không chịu nổi, chưa bao giờ con lại đau trong những ngày này nhiều đến như thế, đến nỗi phát khóc. Và lúc ấy hình ảnh Mẹ Chồng vội vàng đi mua thuốc, bê bát bún ngan nóng bỏng vừa mới nấu vào tận giường để con ăn rồi mới được uống thuốc làm con nhớ Mẹ, nhớ hình ảnh của Mẹ cách đây hai năm khi chăm con cả một thời gian dài trong bệnh viện và những ngày sau đó. Con đã kiềm chế để nước mắt không rơi vì nghẹn ngào xúc động, vì cứ nghĩ chăm sóc con như thế này phải là Mẹ đẻ của con cơ. Con đã ăn hết bán bún ngan ấy dù trong bụng không hề đói. Và thấy con nằm yên trong chăn không còn nhăn nhó nữa Mẹ Chồng mới yên tâm để ngồi xem tiếp tivi Ngày ấy cách đây hơn hai năm, trong những ngày dài chăm con ở viện. Đã có lúc vì đau đớn mà con đã cáu gắt, đã không phải với Mẹ. Nghĩ lại con giận mình nhiều lắm vì không hiểu sao lúc đó con lại có thể nghĩ ở lại dưới này có “người khác” chăm thì tốt hơn về trên nhà với Mẹ và cũng sẽ thuận tiện cho công việc. Con thật tệ quá phải không? Những ngày cuối thu đầu đông ở hành lang của XanhPon năm ấy, hình bóng Mẹ ngồi lặng lẽ một mình dưới khuôn viên bệnh viện, dáng người mệt mỏi và ánh mắt nhìn xa xăm đã khắc sâu trong tâm trí con. Mẹ đã đi qua hết con phố này, con đường khác để tìm được hàng phở mà con ăn “vừa miệng” vì nếu không mỗi sáng thứ duy nhất mà con ăn được chỉ là mì tôm. Mẹ nhớ những đồ ăn vặt linh tinh mà con thích: lạc luộc, sắn, ngô, khoai…và mấy thứ quả chua nữa. Mỗi hôm một loại, chả thiếu gì để con rí rách cả. Con vẫn nhớ như in ngày mà Bố Mẹ quyết định chuyển viện để phẫu thuật cho con. Ánh mắt Bố cũng chứa đầy mệt mỏi, lo âu và có cả bực dọc trong đó. Có lẽ lúc ấy Bố cảm thấy thất vọng. Tại sao mà Bố và con của Bố lại phải vất vả như thế này. Còn Mẹ chỉ biết khóc. Ngày con phẫu thuật trong lúc chờ Mẹ và em từ căng tin trở về thì Bố là người đưa con vào khu mổ của Việt Đức lúc ấy vì chỉ có duy nhất một người nhà được đưa vào. Khi chiếc xe của y tá đưa con đi và cánh cửa của khu mổ khép lại, con chỉ kịp thoáng thấy hình ảnh của Bố Mẹ và em cứ xa dần, xa dần. Ca phẫu thuật gần bốn giờ đồng hồ ấy kết thúc, con chỉ nghe được tiếng của đầy đủ mọi người vì mắt vẫn nhắm nghiền và sau đó là giấc ngủ dài bởi vẫn còn tác dụng của thuốc gây mê. Sang ngày thứ hai sau khi mổ con bị trướng bụng vì dạ dày, vì thuốc mê. Đau đớn tột cùng, đau hơn cả vết mổ khi đã hết thuốc gây mê. Cả nhà đều lo lắng. Mẹ khóc, em khóc. Thế là cả đêm hôm ấy sau khi di chuyển từ khu này sang khu khác để khám, để chiếu chụp Mẹ và em thay nhau thức cả đêm để xoa bụng, xoa tay và dỗ dành con cùng với y tá cứ 5 phút lại vào bơm dịch từ dạ dày qua đường thông ở mũi ra một lần. Con cả đêm phải há miệng ra để thở, bụng thì đau còn Mẹ chỉ lặng lẽ khóc. Đó là những tháng ngày thật khó quên phải không Mẹ? Bao nhiêu vất vả, nhọc nhằn đều được gáng gồng trên vai Mẹ. Năm tháng cuộc đời với biết bao giông tố đã đi qua… Ngày xưa khi còn bé con hay thắc mắc lắm. Rằng tại sao mỗi lần Bố công tác về Mẹ lại khóc, và lần nào khi Bố đi gối của Mẹ cũng thấm đầy nước mắt. Cái ngày xưa với tuổi thơ trong vắt của chị em con thì ngắn ngủi mà thời gian đối với Mẹ nặng tựa ngàn năm. Hơn ba mươi năm cuộc sống vẫn thế, vòng quay ấy cứ lặp đi, lặp lại. Mẹ vẫn một mình với việc chăm sóc chúng con. Với việc phải làm Cha thay Bố vì Bố vắng nhà thường xuyên. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời chúng con là khi thơ bé với những lần Bố công tác trở về. Cả nhà quây quần, ríu rít. Nhưng đêm mùa hè đầy sao, ba Bố con nằm trò chuyện ở giữa sân đợi Mẹ làm hàng xong mới đi ngủ. Mỗi đứa gối đầu một bên tay Bố và chỉ lên trời thắc mắc là mây đi hay trăng đi. Những đêm trăng sáng ít ỏi ấy chưa bao giờ bị bào mòn trong ký ức con, những lá thư Bố gửi về từ nơi xa mà lần nào bỏ ra đọc Mẹ cũng khóc, bài thơ mà Mẹ đã viết cho con để gửi thư cho Bố, những ngày trời mưa nghỉ chợ ở nhà, ba Mẹ con nằm nói chuyện về Bố. Hai chị em cứ ấm ức và khóc nhè vì Mẹ lại trêu: “Trang là con ông đổi chum, Nhung là con ông đổi bát”. Tất cả những ký ức đó cùng hình ảnh Bố khoác ba lo màu xanh bộ đội với áo sơ mi xanh da trời, chiếc quần Jean bạc phếch, miệng cười thật tươi và hai tay dang rộng khi hai chị em con lon ton ra cổng đón Bố là những hình ảnh ngọt ngào nhất mà chưa một phút giây nào phai mờ trong tâm trí con. Những làn điệu dân ca, những bài hát ru ầu ơ bên cánh võng của bà nội, của Mẹ và con ra đã ru em ngủ bao nhiêu năm sau đó để cho đến tận bây giờ vẫn thuộc nằm lòng trong con và mai này con sẽ ầu ơ con của mình, đứa cháu ngoại đầu tiên của Mẹ. Con đã đi qua 28 mùa xuân và giờ đã là người phụ nữ có gia đình, đã sống một cuộc đời khác, lại đang chuẩn làm Mẹ, hơn lúc nào hết giờ đây con mới hiểu được những gì mà Mẹ phải đối mặt, phải trải qua và đang sống cùng những điều ấy. Con tự hào vì được là con của Mẹ, tự hào vì được Bố Mẹ sinh ra trên miền quê ấy. Một miền quê bình dị và luôn đẹp đến nào lòng. Miền đất đỏ trung du với những làn điệu dân ca ngọt ngào, trong trẻo và thân thương. Những bài thơ, những ca khúc về quê hương đất nước đã thuộc làu từ khi còn bé thơ sẽ là chút ít “vốn liếng” để sau này con sẽ “bồi bổ” tinh thần cho con của con, giống như ngày xưa Bố Mẹ đã hát, đã đọc và đã kể cho chúng con nghe vậy. Mẹ! Con thấy mình thật có lỗi vì chưa mang lại được niềm vui nào cho Mẹ, chỉ cho Mẹ thấy những muộn phiền, mệt mỏi. Đến niềm hạnh phúc là được gả con theo chồng mà Mẹ cũng phải rất vất vả và không dưới một lần nước mắt tuôn rơi. Giờ đây sống cuộc sống ở nhà chồng, nhận được sự chăm sóc, thương yêu của Bố Mẹ “người ta” con mới hiểu thêm, mới thấm thía những gì mà trước đây Mẹ thiệt thòi không có được, những nỗi vất vả mà Mẹ phải chịu. Thương Mẹ nhiều nhưng con chưa thể làm được gì khiến Mẹ vui lúc này. Ngay cả những điều nhỏ nhoi biết là cần thiết cho Mẹ con cũng chưa làm được. Con thật tệ phải không Mẹ? Con tệ quá phải không? Có thể con không được xinh đẹp và tài năng giống như cô Huyền Trang trong phần “Trả lại tên cho em” của “Biệt Động Sài Gòn” năm ấy mà Bố Mẹ đã rất thích và đặt tên con cũng với mong muốn đứa con gái bé đầu tiên của mình sẽ xinh đẹp như thế. Nhưng con sẽ cố gắng để có một cuộc sống tốt, để Mẹ không phải buồn rầu, không phải khóc vì thương con, vì lo lắng cho con. Mẹ là người phụ nữ chịu rất nhiều thiệt thòi trong tình cảm, cả về tình cảm gia đình trước đây và tình cảm vợ chồng sau này. Nhưng Mẹ hãy vui, hãy yên tâm vì dù có thế nào, có bất kỳ chuyện gì thì Mẹ luôn có chúng con ở bên cạnh. Chị em con sẽ cố gắng sống tốt, tốt cho bản thân mình và cho Mẹ nữa, để thấy rằng tất cả những thiệt thòi, những hi sinh của Mẹ sẽ được đền đáp xứng đáng. Vì thế Mẹ hãy vì chúng con mà luôn vui khoẻ. Chỉ cần Mẹ mạnh khoẻ, sống lâu để chị em con luôn có Mẹ bên đời thì đó là niềm hạnh phúc lớn nhất. Và chúng con chỉ cần như vậy thôi. Như vậy là đủ rồi nghe Mẹ. Thời gian trôi đi thật nhanh. Mùa xuân thứ 49 của Mẹ con chưa kịp về để nói lời chúc mừng sinh nhật Mẹ. Chúc Mẹ sang tuổi mới sẽ có nhiều niềm vui hơn. Tất cả mọi buồn lo sẽ lặn vào trong đáy mắt. Để có thể sống những ngày an nhàn, thảnh thơi. Để chờ đón ngày được bồng cháu ngoại đầu tiên của Mẹ trên tay. Niềm hạnh phúc mà bất kỳ người Mẹ nào, người bà nào cũng ngóng đợi. Đi qua bao nhiêu miền quê trên dải đất hình chữ S này mà con không thấy nơi nào đẹp và bình yên như quê mình cả. Thật dễ hiểu phải không Mẹ. “Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một Mẹ thôi” Bởi nơi ấy lúc nào cũng có Mẹ đợi chúng con trở về. Con sẽ về thăm Mẹ một ngày không xa nữa. Mẹ nhé. P/s: Chúc mừng sinh nhật Mẹ kính yêu. Đây là loài hoa và màu hoa mà Mẹ rất thích. Màu tím thuỷ chung như chính cuộc đời của Mẹ... Yêu Mẹ thật nhiều!!!