Ai rồi cũng sẽ tìm cho mình và ở bên những người yêu thương, quan tâm mình thực sự? Có phải vậy ko? Nên người ta mới có thông điệp: Ko cần làm hài lòng tất cả mọi người trong cuộc sống này.
Mình phải biết, điều gì là quan trọng với mình. Tình cảm chân thành, sự quan tâm thực ko khó để nhận ra mà. Đúng ko?
Có bao nhiêu đồng nghiệp ở những chỗ mình đã từng làm việc cùng quan tâm mình? Lắng nghe mình? Đón nhận ý kiến của mình? Nhớ đến mình?
Có bao nhiêu bạn bè qua các cấp học dành sự quan tâm cho mình đến bây giờ?
Tất cả những điều ấy ko phải quá quan trọng. Người ta nói: Ít nhưng chất lượng. Đó là những người bạn sẵn lòng giúp đỡ, chia sẻ với câu chuyện của mình.
Nhìn sang cuộc sống gia đình, cũng cần níu lấy những người thương nhau thôi. Cuộc sống trong đại gia đình lớn, tự nhiên nghĩ đến lại thấy nhiều điều cần viết. Tạm dừng lại ở đó đã.
Chỉ biết điều muốn viết bây giờ là thương mẹ mà chẳng biết làm thế nào. Cuộc đời nghiệt ngã đẩy người chồng của mẹ đi xa từ quá lâu rồi. Mấy chục năm đó đâu còn tình cảm? Người đàn ông sống cùng một người đàn bà khác cả năm, cả tháng hơn chục năm qua. Tất cả đều phải nhìn vào sự thật phũ phàng, nhức nhối và đau đớn ấy.
Nếu tất cả kết thúc như giấy trắng mực đen thì mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào nhỉ? Để bây giờ gia đình không phải ngày này qua tháng khác nhìn vào vấn đề nhức nhối ấy.
Chúng mình có phải là những đứa trẻ hạnh phúc không? Nếu nói là không thì có phải là đòi hỏi quá đáng. Bởi đã được nuôi ăn học, có được cuộc sống không đến mức lam lũ? Ko được lựa chọn một gia đình sung túc, hạnh phúc. Nhưng lúc nào cũng chỉ mong những người thân sẽ có cuộc sống ổn.
Mệt quá rồi. Nghỉ thôi