15/12/11

Ko gian đẹp ^ ^

Có một không gian mà mình rất thích. Đó là con đường Âu Cơ trong miền ký ức 3 năm về trước. Thênh thang nắng, thênh thang gió, mình tản bộ nhởn nhơ mỗi ngày trong con ngõ 275 dẫn vào Bảo tàng Văn học Việt Nam. Buổi sáng dậy thật sớm, từ ký túc xá ra xe buýt bến Thanh Xuân đến đường Âu Cơ. Qua hai trạm chuyển dừng là mình bắt đầu đi bộ vào ngõ.

Khu này đường rộng, sạch sẽ, mái hiên nhà nào cũng ngợp bóng cây xanh. Có cả những rặng dây leo hoa nở tím ngát. Bảo tàng khi đó thật thưa vắng người vì chưa đi vào sử dụng chính thức. Đó là trụ sở tạm thời của Báo Văn nghệ - Hội Nhà văn Việt Nam. Mình đến đó để thực tập 2 tháng hè, khi còn là sinh viên năm 2 ngành Ngôn Ngữ.

Cảm nhận đầu tiên khi tiếp xúc với mọi người ở đây: đó là thấy các bác các cô đều nhiều tuổi, dù đã biết trước điều này và thấy thật khác so với những tòa soạn báo trẻ khác mà mình tiếp xúc. Nhưng ngay sau đó là ko khí thân thiện, hiền hòa mà các cô chú mang đến cho mình. Chú H. và chú D. đến sớm nên gặp mình mang giấy tới xin thực tập và hỏi chuyện mình: cháu học trường nào, nhà cháu ở đâu... Cô Tr.B - Phó TBT cũng hỏi mình cháu học ngành gì, có học thầy A, thầy B ko. Trước mắt, cô xếp cháu vào phòng Morat, để biết về tin bài của báo nhé!

Phòng này có 2 chị rất xinh. Một chị tóc đen tuyền, dày và mượt, son môi phớt đỏ. Một chị tóc xoăn nâu vàng, son môi màu cam. Qua một thời gian gần gũi, mình thấy hai chị là hai tính cách đối lập. Có nhiều câu chuyện các chị kể làm mình cười vang ko dứt.

Buổi trưa đi ăn cùng các cô bác và hai chị trong phòng. Đó là lần đầu tiên mình biết đến cơm cơ quan nơi làm việc. Mình nhớ nhất hai món cá kho đậm đà và canh bí xanh nấu tôm khô. Chú H. hôm nào đi ăn cũng gọi mình và trong bữa ăn cho mình nghe những câu chuyện thú vị.

Chú H.cao, gầy, dáng lưng hơi còng, gương mặt có dáng vẻ nghệ sĩ với đôi mắt đăm chiêu khi nhìn xa xăm. Sau buổi cơm trưa, chú ngồi uống trà và kể chuyện nghề cho mình nghe. Những kỷ niệm qua những lần đi tác nghiệp, cả chuyện gia đình với hai cô con gái. Chú đã cho các em đọc sách từ nhỏ ra sao. Sau này, mình làm việc cùng chú vì được cô Tr.B phân vào Ban Văn xuôi - Bút ký.

Ban này có cô M.T, bác Đ.B, chú T. các cô chú đều làm việc rất cần mẫn và quy củ. Cô M.T hay kể chuyện bài vở, khen mình mặc chiếc áo rất xinh, và cô nói về đôi mắt ^ ^. Mỗi lần có hoa quả mang về phòng, cô cứ nhắc mình ăn nhiều, ăn nhiều ^^. Chú T. làm mình kinh ngạc với những tác phẩm Văn học dịch. Bác Đ.B - Thư ký TS thì duyệt bài, với những dòng chữ đỏ nhận xét làm mình ngưỡng mộ.

Chú H. lúc đó đang phụ trách cuộc thi Bút ký với chủ đề: VN-Tổ quốc tôi, quê hương thời đại mới. Chú đưa cho mình đọc những bản thảo các tác giả gửi về. Có bản viết tay như còn thơm mùi nhựa cao su từ những cánh rừng của những người tù nhân trong các phân trại; có bài viết sai trĩu những vườn nhãn lồng Hưng Yên; có bài lại là hình ảnh người phụ nữ lao động nghị lực, vượt lên số phận, bên những hồ cá mênh mông, làm giàu cho quê hương... Mình thích thú khi nghe chú H. nói về những chi tiết đắt của mỗi bài. Và chú cũng khen khi mình phát hiện ra những chi tiết ấy.

Chiều về, mình lại đi qua con ngõ khác hẹp hơn. Vẫn hiên nhà với cây khế xanh mát, những cậu cây cảnh... Gần đến phía đê, có khu vườn của nhà trồng Đào, trồng Quất. Nó làm mình nhớ Tết. Nhớ những hình ảnh người HN đi sắm Tết qua màn ảnh. Chiều trên đê lộng gió, xòa tung mái tóc bay. Mình biết đó là ko gian rất riêng của Hà Nội. Một bầu ko khí trong lành, cảnh vật chan hòa, yên tĩnh. Đặc biệt ở đó có những con người rất rộng lượng, bao dung, tình cảm và có những tác phẩm mang đầy tính nhân văn sâu sắc. Mình đã được đọc, được nghe giảng về kiến thức chuyên ngành, được thấy những cách cư xử rất chuẩn mực, được nghe những câu nói rất ý nghĩa.

Đó là một ko gian mình đã sống, đã đi qua - mùa hè năm 2008. Khi nào có dịp, mình sẽ trở lại con ngõ ấy để xem sự đổi thay của cảnh vật như thế nào. Mình thật sự thích nơi đó. Nơi đó mình cảm thấy sự sống, bình yên và khiến mình muốn nâng niu từng phút giây cuộc sống. Đó là một ko gian rất riêng, đặc biệt hơn bất kỳ nơi nào dấu chân mình đã đi qua của Hà Nội. Mình thích được sinh sống ở nơi đó - Tây Hồ - Hà Nội. Nơi bầu trời thênh thang gió. Khi đi lại nhiều hơn, biết thêm một vài địa điểm thuộc Tây Hồ, mình càng khẳng định đó là lựa chọn số 1 của sở thích hiện thời ^ ^. Con đường Âu Cơ, Lạc Long Quân trải dài, con đường Xuân Diệu, con đường ven Hồ Tây... một góc của HN làm mình thấy dễ chịu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét