19/3/12

Đón Tháng Tư


Mình bắt đầu để ý đến thời tiết tháng Tư từ năm ngoái - 2011. Ko hiểu sao cái nắng vàng nhè nhẹ và những làn gió mơn man lại khiến mình thích thú đến vậy. Có lẽ tại tiết trời 3 tháng đầu năm mưa phùn ẩm ướt, bầu trời luôn có màu u ám, xám xịt, dù lộc biếc vẫn đâm chồi trong những nhánh cây.

Sự thay đổi của bầu trời Tháng Tư làm cho người ta nảy thêm những điều mong muốn, hy vọng. Học sinh mong Đỗ Đại học, sinh viên mong Tốt nghiệp ra trường, nhân viên mong có một vị trí mới, doanh nghiệp mong có thêm nhiều hợp đồng lợi nhuận cao. Vậy cho nên, vào thời điểm đó, tất thảy đều dồn dập hối hả. Rồi ve kêu, phượng nở đỏ trời.

Một cô bạn mình rủ tháng 9 này thi Cao học. Mình muốn thi, muốn học tiếp; dù sẽ tốn kém thời gian và của cải; dù có thể phải cân nhắc lại. Mà đất trời tháng Tư lại cứ làm người ta muốn dạo chơi, nô đùa với thiên nhiên. Muốn có người để tâm sự.

Chẳng biết, mươi ngày nữa sang Tháng Tư, cảm giác có khác ko. Dù sao, thì mình vẫn sẽ luôn nâng niu cảm xúc Tháng Tư.

5/3/12

Ko Đề

Một tuần trở lại đây, mình phải suy nghĩ nhiều về công việc. Đó là việc, phải làm về vấn đề gì, lòng tin giữa mọi người trong công việc. Nó làm mình mất tập trung đến mức, đi đường cũng chỉ nghĩ về nó, mà ko để ý đến tình hình xung quanh. Đã có mấy lần mình suýt chạm xe khác; hoặc phóng như bay từ trường đến cơ quan. Nhưng rồi mình chợt tự hỏi: mình lao nhanh như thế để làm gì? Vì tiền ư? Lỡ chẳng may chạm vào xe khác, mình bị thương ra đó thì mẹ sẽ phải lo lắng nhiều đến thế nào? Mình bỗng thấy sống mũi cay cay! Thương mẹ làm việc vất vả, vậy nếu phải lo cho mình nữa thì thật quá sức! Mình bây giờ đang cùng bố mẹ, chăm lo đỡ đần cho chị gái. Nên mình chỉ cầu bình an để đủ sức khỏe lo toan công việc gia đình. Tối mình gọi về trò chuyện với mẹ. Nói về chuyện công việc, sức khỏe của chị, mình thấy bố mẹ nặng lòng âu lo cho con cái nhiều quá. Cả 2 mẹ con lại nghẹn nghẹn, ko nói đc nhiều, chào nhau vội vàng rồi tắt máy. Mình thương bố mẹ rất nhiều, thương cả chị, cả em. Nghĩ cuộc sống con người ta nhiều khi lận đận, chẳng thể mong muốn như ý mình.

Ngày mai lại đi làm tin, phóng sự. Mình cố gắng thật giổi về chuyên môn để vững vàng trong công việc. Có thể làm việc ở bất kỳ cơ quan nào, đủ sức chu cấp cho chính bản thân mình, bớt phần lo âu cho bố mẹ. Mình đang mong thế. Phải cố gắng lên! Đầu tư 90%: thời gian -> công việc và những gì liên quan đến công việc thì phải có hiệu quả chứ. Chỉ có 10%: bạn bè, gia đình, học hành, sở thích cá nhân. Công thức này phải dần được bổ sung và thay đổi chứ! Cười tươi lên nào.