Một tuần trở lại đây, mình phải suy nghĩ nhiều về công việc. Đó là việc, phải làm về vấn đề gì, lòng tin giữa mọi người trong công việc. Nó làm mình mất tập trung đến mức, đi đường cũng chỉ nghĩ về nó, mà ko để ý đến tình hình xung quanh. Đã có mấy lần mình suýt chạm xe khác; hoặc phóng như bay từ trường đến cơ quan. Nhưng rồi mình chợt tự hỏi: mình lao nhanh như thế để làm gì? Vì tiền ư? Lỡ chẳng may chạm vào xe khác, mình bị thương ra đó thì mẹ sẽ phải lo lắng nhiều đến thế nào? Mình bỗng thấy sống mũi cay cay! Thương mẹ làm việc vất vả, vậy nếu phải lo cho mình nữa thì thật quá sức! Mình bây giờ đang cùng bố mẹ, chăm lo đỡ đần cho chị gái. Nên mình chỉ cầu bình an để đủ sức khỏe lo toan công việc gia đình. Tối mình gọi về trò chuyện với mẹ. Nói về chuyện công việc, sức khỏe của chị, mình thấy bố mẹ nặng lòng âu lo cho con cái nhiều quá. Cả 2 mẹ con lại nghẹn nghẹn, ko nói đc nhiều, chào nhau vội vàng rồi tắt máy. Mình thương bố mẹ rất nhiều, thương cả chị, cả em. Nghĩ cuộc sống con người ta nhiều khi lận đận, chẳng thể mong muốn như ý mình.
Ngày mai lại đi làm tin, phóng sự. Mình cố gắng thật giổi về chuyên môn để vững vàng trong công việc. Có thể làm việc ở bất kỳ cơ quan nào, đủ sức chu cấp cho chính bản thân mình, bớt phần lo âu cho bố mẹ. Mình đang mong thế. Phải cố gắng lên! Đầu tư 90%: thời gian -> công việc và những gì liên quan đến công việc thì phải có hiệu quả chứ. Chỉ có 10%: bạn bè, gia đình, học hành, sở thích cá nhân. Công thức này phải dần được bổ sung và thay đổi chứ! Cười tươi lên nào.
Đúng rồi. Mỗi thời điểm có một công thức cho mình. Và một thứ tự ưu tiên. Cố gắng lên. Rồi sẽ điều chỉnh thứ tự ưu tiên đó và công thức đó theo thời gian cơ mà.
Trả lờiXóaCố gắng lên bé.
Chị cũng đã có những thời điểm cố gắng đến từng phút, không có % nào cho mình. Nhưng biết thời hạn cho công thức 0% ấy :)
Hi, giai đoạn em cảm thấy bất an đó, may mắn giờ đã trôi qua rùi chị ạ. E đã biết mình cần học hỏi những điều gì và bằng phương pháp nào. E lại vui & hy vọng rùi :)
Trả lờiXóa