20/9/12

Mùa Thu cũ

Giờ đã là cuối Thu. Cái lạnh của đầu đông đã ùa đến, xâm chiếm mọi con đường mình đi làm. Sớm mai, màn sương bao phủ, mình vẫn vừa sợ và vừa thích cái lạnh của mùa đông như thế! Hương hoa sữa đã nưng nức mọi góc phố, xộc thẳng vào tim. Nó làm mình nhớ đến những mùa cũ. Những mùa đông lạnh lẽo khi rời ký túc xá ra ngoài sống. Mới đó đã 3 năm. Cái lạnh lẽo khiến mình nhiều khi thấy cô độc. Chẳng giao lưu, bạn bè. Chẳng có xóm trọ để mà chào hỏi í ới, chuyện trò và tụ tập nấu nướng! Thu cũ làm mình nhớ tới một người, trong cái lạnh của ngày đông, đã xách một túi cam đến thăm ngày mình bị ốm. Quả là mình đã bị xiêu lòng trong cái giá lạnh cô đơn, của những nỗi buồn chôn giấu, bằng những trái cam "xanh vỏ đỏ lòng". Quả thực là bất ngờ từ cuộc đời khi người ta bị xúc động từ những điều giản dị nhất. Mình nhớ bàn tay ấm, chỉ nắm vội được vài lần. Như một cơn gió thoảng qua nhanh trong đời. Mùa đông lạnh giá trong cái cô đơn ko gian của cõi lòng. Nhưng mùa đông cũng còn ấm áp bởi bát cơm nóng hổi do tự mình nấu lên. Chỉ chăm chú cho học hành, công việc. Chả vui chả chơi đâu. Có những lúc nhìn lại thấy chút thiệt thòi. Nhưng thời gian vẫn còn nhiều, ăn chơi vẫn còn kịp :))) Sắp Trung Thu. Chả hiểu sao từ lâu mình đã có cảm giác thu là dịp để sum vầy. Gần giống Tết Nguyên Đán vậy. Đặc biệt những đứa con dù có đi xa cũng trở về bên gia đình, bên mẹ hiền. Thương mẹ hiền xiết bao. Mai này con gái đi lấy chồng. Lấy ai phụ giúp nấu nướng ngày tết. Nghĩ mà sống mũi cay cay. Một thế giới khác sẽ mở ra. Con gái phải chuẩn bị bao điều cho cái mới ấy. Có lúc thấy mệt nhưng rồi lại hiểu rằng phải vượt qua. Cuộc sống là vậy. Mình ko thay đổi được nó. Mình chưa chuẩn bị được nhiều cho cái điều thay đổi mà sẽ diễn ra vào lúc nào đó ở tương lai ấy. Mình chỉ biết rằng mình phải có đủ sức bền và sức mạnh để vượt qua. Những tổn thương đã qua chắc để nó ngủ yên vậy. Mình ko muốn đào xới nó. Hay mình là kẻ hèn nhát ko đối diện với nó. Mình sợ bị đau, rồi mình ko còn nhìn thấy những việc mình cần phải làm. Uh thì cứ tạm lắng xuống trong cái dòng chảy ồn ào này. Chỉ biết là bây giờ phải tiếp tục cuộc sống. Hiểu và tuân theo những quy luật của nó. CÓ vậy mình mới tránh khỏi những cú đòn đau :))) Tiếp tục nào....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét