2/3/13

Đi tìm Tình Yêu

Tháng ba sắp về rồi. Mình nhận thấy qua làn mưa phùn bay thoang thoảng, man mát. Nó làm mình nhớ hương xoan, với những rặng xoan tím, tán hoa tròn, những cánh xoan rới lấm tấm trên mặt đất. Nó gợi cho mình nhớ về ký ức với bài thơ tình được chép tặng của cậu bạn phổ thông. Người bạn đó đã cho mình biết thế nào là tình yêu đơn phương. Da diết và mãnh liệt lắm. Cái "ghen" trong bài thơ Nguyễn Bính đã đi vào tâm trí mình cho đến mãi về sau này, như một biểu hiện cho sự chiếm hữu trong tình yêu. Cậu bạn ấy chân thành bộc bạch lòng mình, cảm xúc mãnh liệt với người cậu yêu, theo cách thể hiện rất riêng của cậu. Đó là những khoảnh khắc sẽ theo mình đi suốt cuộc đời. Bởi đó là những dòng cảm xúc từ trái tim đến đánh thức trái tim. Một cậu bạn nữa cũng như thế. Cuốn băng mà cậu ấy tặng khiến mình vẫn còn nhớ những ca khúc đó đến tận bây giờ. Và một cảm nhận chung mà mình nhận thấy từ những trái tim yêu đơn phương là họ có ánh mắt si mê, trái tim yêu si mê, dành cho người họ yêu. Tình yêu ấy mãnh liệt lắm! Còn về mình, phần nào mình cũng được trải qua cái yêu đơn phương ấy. Ngày - Tháng - Năm - Nhớ - Mong - Chờ - Nhớ những điều nhỏ nhất của người mình - Yêu. Chuỗi ký ức ấy kết lại, cho mình một thứ gọi tên thành Cảm Xúc. Cảm xúc sẽ là thứ buộc phải xuất hiện ở bất cứ câu chuyện tình yêu nào. Có thế nó mới được gọi là Tình yêu! Chỉ có điều, thời gian trôi qua, khi người ta trưởng thành, đến lúc phải tìm tổ ấm riêng, xây dựng hạnh phúc độc lập -> người ta bắt đầu nghĩ đến nhiều thứ khác, ngoài Nó. Người ta lo, cưới nhau về sẽ ăn gì, đi mua được những gì cho bản thân, người thân, người Yêu. Đó là thực tế cuộc sống. Sẽ chẳng thể ngày nào cũng chỉ gặp nhau, chở nhau đi dạo phố, cà phê, quán xá, quà vặt, mua sắm, xem phim.. nữa. Lúc đó, người ta phải đi thăm người ốm, đi về quê ăn giỗ, đưa mẹ cha đi khám bệnh.. Nhiều thứ lắm nữa. Nhưng mà, khi cưới nhau về, người kia liệu còn cảm xúc với cái nắng vàng và làn gió nhẹ tháng Tư hay cái heo may đầu Thu ko nhỉ! Người ta có bị cuộc sống làm cho chai sạn mà trở nên cáu kỉnh và cau có với những cái lo ko! Người ta có ko gian chút thôi cho riêng mình ko, để yêu cái nắng, yêu loài hoa, yêu cái thời khắc giao mùa ko. Làm sao để có điều kiện làm việc Nấu ăn như một nghệ thuật, được nâng niu, yêu thích và thưởng thức chúng? Làm sao để sáng chủ nhật cuối tuần thức giấc, nắng ùa vào phòng và cảm giác chỉ có 2 người, riêng tư với nhau. Những điều nho nhỏ đó có thể lưu giữ cho đến khi cưới nhau, cho đến khi người ta phải đến ở nơi mới, sống một cuộc sống khác ko. Một chút gì đó riêng tư cho mình, người ta vẫn muốn gói mang theo. Thích căn phòng ngủ có khung cửa sổ. Trên chiếc bàn cạnh đó sẽ cắm một lọ hoa, luôn thay đổi theo thời gian và sở thích. Và người sống cùng ta đó, liệu có chung cảm xúc với ta để cùng nâng niu những giọt pha lê đó ko nhỉ. Khẽ khàng nắm lấy tay, để ta tựa nhẹ vào bờ vai, cùng ngắm nắng ngoài khung cửa sổ. Lắng nghe ta kể câu chuyện về những hoàn cảnh xúc động, những con người nghị lực vượt qua nhiều thử thách, khó khăn. Người đó có cùng ta xem chương trình mà ta yêu thích, tám với ta về chàng diễn viên, cô ca sĩ, .. cùng ta làm một việc gì đó. Đưa ta đi qua những tháng ngày, có xúc cảm với Thời Gian.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét