1/3/13

Đàn ông

Em chỉ biết một điều: người ta, nói được thì phải làm được. Đàn ông lại càng cần phải như thế! Vậy mà tại sao một người xác định chuyện nghiêm túc, nói rằng sẽ làm việc này làm việc khác rồi lại ko làm được gì cho chị. Thậm chí phải để chị chạy vạy ngược xuôi. Để làm một việc mà ko thuộc trách nhiệm của chị. Thấy em bé nhắn: chắc chị T phải lo nhiều thứ lắm.. mà e ứa nước mắt. E từng thấy bao nỗi đau đồng cảnh ở ngoài đời. Vậy mà giờ đây nó gần thế! Tại sao đàn ông mà nói được lại ko làm được? Chỉ dùng lời lẽ, dùng cái gọi là "tâm lý" để thu phục chị? Nếu thực sự thương, thực sự yêu, thì phải hiểu cho nỗi khổ của chị. Tại sao lại để chị phải vất vả thế! Đó mà là thương, là yêu sao? Để chị phải làm phần việc lẽ ra thuộc về anh ta. Rối đây ko biết tương lai sẽ ra sao? E ko thể sống thay chị được. E cũng thấy đau vì cái bất lực của mình. Nhưng có một điều e luôn nhắc mình: ko bao giờ để đấng sinh thành fai lo lắng, suy nghĩ, khổ tâm về mình.. E ko cho phép mình làm điều đó! Dù sau này cuộc sống của em có vất vả hay cơ cực ra sao? Bây giờ nó chưa xảy ra với e, nhưng e sẽ tìm mọi cách hạn chế điều ấy. Cha mẹ đã quá vất vả để cho chúng ta có được cuộc sống như ngày hôm nay. Tất cả những điều này em đã nói với chị rồi.. Chị nhanh nhẹn, đảm đang, tháo vát.. giải quyết được nhiều chuyện. Thế mà sao, có bao nhiêu việc về chị để cho mọi người phải bận tâm. Đã có lúc e thấy e vì chị quá. Làm việc này cho chị, làm việc kia cho chị. Để rồi có lúc e trở thành người sống vì người khác quá! E ghét điều đó lắm chị có biết ko? Có thể e hơi cực đoan. Nhưng đã nhiều lần vì nghĩ cho người khác mà e kéo những rắc rối đến với mình. Với chị cũng nhiều lần như thế! Lúc đó em chán ghét bản thân mình lắm! Nhưng thôi, mọi việc của chị sắp xong rồi. E mong tất cả đều suôn sẻ. Và sau đó, cuộc sống của chị được êm đềm như những người khác. Rồi niềm vui, niềm hp sẽ đến với chị. E ko hy vọng quá nhiều, nhưng e vẫn mong, mội người hp với gia đình nhỏ của mình, bình yên để có thể quay về gia đình lớn, là chỗ dựa nguồn động viên cho bố, mẹ, chị, em. Liệu người đàn ông của chị có sẵn lòng làm việc đó cùng chị, mở lòng để chị được làm việc đó ko! E bắt đầu thấy rõ cái gọi là: vào hoàn cảnh nào thì phải theo hoàn cảnh đó. Nhưng e ko muốn chị phải quá khổ. Phải lo lắng, suy nghĩ, phải sống quá kham khổ... E sợ điều đó. E thấy lo nếu những người phụ nữ chỉ là những người bị phụ thuộc như thế. Về nhà người ta thì mọi thứ phải theo, phải chấp nhận một cách thái quá. Dù cuộc đời này còn nhiều lắm những trường hợp như thế, lỡ bước sa chân thì phải cố. Thế thì khổ quá phải ko chị ơi. Cái người mà gọi là một nửa của mình, cái người mà gọi là điểm tựa tinh thần vững chắc nhất, gọi là bên đỗ bình yên nhất của mình, lại lừa gạt mình, lại chỉ là nói, lại chẳng làm được một việc gì cho mình, vì mình. Thế thì tủi lắm phải ko chị . Và nếu đến lúc đó, thì cái gọi là tình yêu liệu có còn ko.. Rồi người ta sẽ sống tiếp ntn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét