18/9/13

Mùa thu - Mùa của những ước mơ

Là những ngày thu mà lúc nào cũng muốn ra đường. Buổi tối sau khi cơm nước, tắm giặt, muốn ra phố xem phố sá đông đúc, rộn rã tiếng cười. Lượn hết một vòng mấy con phố, kiếm quán nước nào dừng chân. Muốn ghé quán nước nhỏ để níu kéo cái tình. Trong cái cô đơn của lòng người thỉnh thoảng lại trỗi dậy một cách day dứt, muốn gắn bó người với người cho bớt cô đơn.

Ngược thời gian, trở về bữa tối, lại thèm cái cảm giác được xuýt xoa bên những người thân với mâm cơm có xôi đỗ xanh, đĩa thịt gà luộc, bát canh khoai sọ. Xuýt xoa rằng: Mẹ ơi, sao khoai thơm thế, thịt gà ngọt thế, xôi béo thế! Tự nhiên cái thèm ấy trỗi dậy một cách mãnh liệt. Cả nhà ngồi ăn cơm vui vẻ bên nhau. Bữa cơm ngày rằm sao mà ấm áp, ngon lành thế.

Sau khi dọn dẹp xong, mơ một chiếc giường êm ái, chăn ấm, đệm êm và điều hòa mát. Đơn giản quá nhỉ! Tất cả chỉ bấy nhiêu thôi làm cho người ta thấy sung sướng. Lại mơ, lại mong những cái điều đơn giản ấy.

Ngày hôm sau sẽ gọi điện cho em gái, hỏi han về chuyện học hành, chỉ dẫn cho chuyên môn: đọc lời bình, quay phim, dựng hình và dẫn, và tư duy về nghề. Bao nhiêu phương pháp, chỉ dẫn để cho em thành nghề, có một công việc ổn định, bớt đi phần lo cho bố mẹ.

Mẹ bị ngã, chân đau, tay đau, người đau, đi lại chầm chậm. Mẹ vẫn chưa khỏe hẳn lại như bình thường. Nhớ những ngày mẹ khỏe, mẹ đi chợ bán bao nhiêu loại hàng, các loại quà, bánh quê mà mình rất thích. Mẹ mua bao nhiêu đồ ăn, gà ngon, vịt ngon, các loại đồ ăn ngon.

Những cái cụ thể, gọi được thành tên, kể được thành lời, vui thế, mà tại sao nhiều lúc mình vẫn hoang mang. Mình ko biết sao trước quyết định quá lớn của cuộc đời. Mình sợ mình sẽ khổ. Mặc dù đã có lúc mình nghĩ đến chuyện sẽ làm gì trong tương lai, để phù hợp với mỗi hoàn cảnh. Mình sẽ có kế hoạch để lo cuộc sống của mình tốt. Nhưng những gì mọi người xung quanh nói lại làm mình hoang mang. Mình chỉ nghĩ đến việc: tiếp tục thì mình phải làm gì. Lao vào chỗ khổ, chỗ tiềm ẩn nhiều khả năng sau này sẽ khổ. Hay mình chấp nhận như thế đi. Mình thử hình dung một tương lai bi đát nhất cho cuộc đời mình đi: Mình vốn chắc phải có sức khỏe cường tráng như người ta, thường xuyên và dễ bị đau đầu đau bụng. Nhưng mình mặc kệ. Một ngày đi làm 10 tiếng về nhà, mình vẫn đi chợ, nấu cơm, rửa bát, quét nhà, giặt quần áo. Sau này đến lúc người khác ốm đau thì thậm chí còn phải nghỉ làm. Tiền nong cũng ko dư dả lắm. Giả dụ thế. Giả dụ phải lo tiền thuê nhà, ăn tiêu hàng tháng... Giả dụ có những mâu thuẫn xảy ra và mình rất mệt mỏi...

Hãy nghĩ đến những khả năng đen tối nhất có thể xảy ra, xem bản thân mình chịu đựng được đến đâu. Những cái mình lường trước ấy có thể ai cũng thấy. Nhưng tại sao đến lúc quyết định cuộc đời mình lại khó khăn thế này. Có khi nào vấn đề chỉ nằm trong 3 chữ "chấp nhận khổ". Thế là xong. Thế là cứ tiếp tục. Việc gì cũng cứ thế mà chạy, cứ đi lại, cứ chạy theo cái guồng đấy. Vui, buồn, tủi thân.. thấy kệ hết mọi thứ đi. Hãy bước đi nhưng đừng bước sai - có phải cái điều ấy đã làm cho mọi thứ trở nên khó quyết định!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét