11/11/13

Cảm ơn cuộc đời

Những bản nhạc làm con tim yếu đuối
Mình đang rất nhiều năng lượng và tinh thần phấn chấn vì được chia sẻ cùng bạn bè. Chợt nhận ra có nhiều người quan tâm đến mình. Và mình chưa bao giờ đơn độc. Mình cảm ơn cuộc đời. Cảm ơn những người bạn. Họ đã giúp mình ý thức sống tốt hơn và xác định tư tưởng sẽ ko bao giờ gục ngã...

Chiều nay, hơn 4h, mình nghe được 3 bản nhạc ko lời, được làm nền cho mục Ko gian sống trong chương trình An cư của InfoTV. Ko hiểu sao 3 bản nhạc ấy làm con tim mình trở nên yếu đuối. Mình cảm thấy hạnh phúc với những j mình đang có. Nhưng cũng đầy tiếc nuối cho những điều chưa đến. Hồi hộp khi qua face thấy những người bạn cấp 3 của mình đều đã trưởng thành, có công việc và có gia đình cả rồi.

Những bản nhạc làm cho mình rơi vào trạng thái yếu đuối dễ thương. Yếu đuối mà vô cùng yêu cuộc sống!
Cảm ơn cuộc đời!

7/11/13

Because I'm stupid

Thực ra mình vẫn rất ổn, đi làm hàng ngày, gặp 1 -2 người bạn trò chuyện. Chị mình mới sinh cháu, mình có ghé thăm cháu mỗi ngày.

Nhưng.. mình đã thực sự cảm nhận được điều ấy: có lúc mình thật yếu đuối. Mình nghe những ca khúc buồn gọi tên cảm xúc và kể câu chuyện của mình.

 Because I'm stupid

Chúng mình đã gặp nhau. Đã mong nhớ nhau. Đã vui vẻ, ấm áp bên nhau. Nhưng sao chúng ta gặp những vấn đề. Và a ko giải quyết được. E cũng ko giải quyết được. Chúng ta chấp nhận thua cuộc. Từ bỏ những thứ đã có khi chúng ta bên nhau.

Hơn 11h đêm, em đang làm gì; a đã đi làm về chưa? Còn nhớ ngày chúng mình đi ăn ốc nóng đêm.. E có ổn ko? A có ổn ko. Mùa đông này, e có còn dùng túi sưởi a mua cho ngày e còn ở căn phòng hút gió của e ko?

Có thể chúng mình đã từng rất căng thẳng. Và e đã quyết định từ bỏ khoảng trời nơi ấy. Để lại sự trống trải, cô liêu. E và a đều là những người cô đơn. Mùa đông này a đi về cùng ai.

5/11/13

Tạm quên miền ký ức

Có nhiều miền ký ức ấp ôm mình trong bao năm qua. Đó là triền đê của miền quê thương nhớ. Đó là VTC bỏng cháy khát vọng nghề nghiệp. Đó là những con phố cổ nhỏ xinh, ấm áp ngồi cùng ai xuýt xoa chén trà nóng.

Fai nhắc mình tạm quên miền hý ức thứ 3. Chợt muốn và mong được cầm trên tay chén rượu gạo nhỏ, nhấp môi một chút, nồng nàn một chút trong ngày se lạnh. Nhưng cứ để nỗi thèm thế thôi cho đời ngọt. Có những điều chỉ bất chợt mong còn sẽ ko thực hiện.

Có nhiều khi rất nhớ. Nhưng nén lại, hoặc chỉ cry chút. Sáng nay thức dậy, sau cơn mộng mị về nơi chốn đó. Có một chút sợ sệt. Nỗi sợ mơ hồ với nơi đó. Cơn mộng mị về một người đã từng làm cho mình thấy sợ. Khi thấy sợ người ta sẽ phải tìm cách đối phó.

Mình trước giờ hay đi trốn những vấn đề của mình. Ko đủ sức mạnh để đối diện, phân tích. Cố lên! Hãy cứu mình như mình vẫn cứu mình

1/11/13

Luôn biết hướng về phía trước

Có thể những đau đớn mà bạn phải trải qua, chịu đựng đến tột cùng, nhưng đừng bao giờ từ bỏ sự vươn lên.

Cuộc sống có đầy đủ hương vị của sự vinh quang, niềm vui sướng, sự bế tắc, bất lực, buồn phiền.. thì bạn vẫn quyết tâm vươn lên với nghị lực mãnh liệt nhất. Ko một cơn gió nào có thể thổi bay, ko một lạnh giá nào ko chiến thắng, ko một oi bức nào ko chịu được. Bạn vẫn sẽ vượt qua.

Chặng hành trình của chính bạn, những bước chân hăm hở trên đường đời, trên con đường nghề... hoa lá, cỏ cây rực rỡ trên con đường bạn đi. Nắng gió khí trời luôn có đủ để bạn hít căng lồng ngực, đủ năng lượng để bước tiếp. Dù đôi khi bạn gặp phải chông gai. Sẽ dừng lại một chút để băng vết thương .

Rồi bước tiếp
Hungarian Sonata