Vậy là đã hơn một tháng từ sau khi mình viết entry cuối, hôm nay mới có dịp trở lại với trang viết nhỏ nhắn, người bạn đã đồng hành cùng mình trong những biến chuyển của cuộc sống. Người mình nghĩ đến đầu tiên khi viết những dòng này là Mẹ.
Mẹ đã thức trắng 2 đêm để chườm cho mình hạ sốt. Mẹ vào trong viện chăm mình 5 ngày để mình khỏe lại. Từ lúc biết nhận thức cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên mình phải vào nằm viện. Bố thì đi về mỗi ngày vào thăm mình. Mẹ chăm chút cho mình từng ly từng tý. Mẹ chiều theo tất cả những điều mình muốn. Mẹ sợ mình ngủ ko ngon. Mỗi ngày mình fai truyền 2 chai dịch và uống hai lần thuốc. Mẹ vui hơn khi mỗi bữa thấy mình ăn được nhiều dần lên. Và mẹ bảo mình fai ăn nhiều để chóng khỏe. Lúc đó mình mới thấy câu nói ấy đúng, con cái dù có lớn đến đâu vẫn là những đứa trẻ bên bố mẹ. Chẳng mấy chốc, mình được ra viện về nhà. Ở nhà với mẹ hơn một tuần, mình chợt nhận thấy những nét quá đỗi dịu dàng từ Mẹ mà bấy lâu mình ko để ý. Vẫn là cách chăm con cái cẩn thận, tỉ mỉ đến từng chi tiết trong nết ăn, nết ở. Mẹ tình cảm, gần gụi và hiền hòa biết bao. Đến khi có việc phải ra Hà Nội sớm hơn so với dự định, mình đã nhớ mẹ biết mấy; chỉ mong luôn được ở gần bên Mẹ để chia sẻ nỗi niềm của người phụ nữ đầy yêu thương dành cho chồng con.
Mình đã trở lại với cuộc sống bình thường với đầy đủ sức khỏe và tinh thần sẵn sàng cho công việc mới. Mình càng thấy cô cháu bé bỏng của mình đáng yêu, thươn chị gái vất vả. Cuộc sống đầy những lo toan cả vật chất và tinh thần, mà niềm vui, niềm hạnh phúc thì ít ỏi và ngắn ngủi. Về phần mình, một vài suy nghĩ mới đã bắt đầu hình thành. Rằng mình phải rõ ràng, mạch lạc hơn trong tất cả mọi chuyện. Phải tích lũy thêm tri thức nhiều và ko thể quá nuông chiều cảm xúc của bản thân với những nỗi niềm về cuộc sống. Quan sát và thấy bạn bè trưởng thành cũng là cách để mình cố gắng nhiều hơn cho một cuộc sống độc lập và ngày càng tự chủ. Tính cách hơi nhút nhát của mình cần được loại bỏ; công việc mới sắp tới dù có là j thì cũng bắt tay vào làm với tinh thần hồ hởi và sự chắc chắn nhất.
Đến hôm qua thì cảm xúc lại đến với mình. Đó là một đoạn trong phim "Tôi hạnh phúc" chiếu trên VTV3. Cô bé Ê ta 18 tuổi đẹp mơn mởn như những đóa Anh Đào, được sinh ra trong một gia đình giàu có của Hàn Quốc, lại yêu một chàng trai làm hiệp sĩ, đấu sĩ Quyền Anh. Chàng trai có thể hình khỏe đẹp và nụ cười rạng rỡ. Họ đã rất nhớ thương nhau vì ko được gặp mặt bởi gia đình ngăn cấm. Những giây phút ngắn ngủi 2 người gặp nhau mà tràn đầy cảm xúc nhớ thương đã làm mình cảm động. Thương cho một mối tình đẹp, một tình cảm đẹp mà bị cản trở, ngăn cấm. Hi vọng kết thúc bộ phim là lúc họ có thể bên nhau.Tình yêu, nếu ko phải trong hoàn cảnh quá đặc biệt (họ fai vượt qua những rào cản để được ở bên nhau), thì luôn cần sự chăm chút từ hai phía để duy trì và bền vững. Thời gian này mình sẽ tích lũy thật nhiều, bồi đắp thêm cho mình thật nhiều sự hiểu biết, thương yêu để có thể làm hành trang cho mình trong những năm tháng kế tiếp. Cuộc đời con người, chắc ai cũng từng phải vượt qua thử thách để đến được với hoa trái ngọt ngào. Nhìn những người bạn của mình thành đạt, là cặp đôi hạnh phúc mình nghĩ họ cũng đã gặp phải ko ít khó khăn, nhưng họ vẫn cùng nhau nỗ lực để cho những điều ngọt ngào hạnh phúc sẽ đến. Mình cũng cần tiếp tục cố gắng như thế! Ngày mai bình minh sẽ lại đến.
thank bạn, bài viết hay lắm
Trả lờiXóaKeywords: dong co dien xoay chieu khong dong bo 3 pha