17/4/14

Sợ ướt đôi mắt

Ko fai là chia tay tình đầu, nhưng trong tiết trời dịu nhẹ tháng tư, cà phê ở tầng 2 quán nhỏ, nhìn sang những háng cây hoa ban bên đường đang vào giai đoạn lá xanh, lại thấy lòng mình cần vỗ về. Bởi thế nên nghe bài này: "Chia tay tình đầu" - Uyên Linh hát.

Rượu nhấp trong phút chia tay sao cay đắng - từng chữ cứ như khắc vào lòng, day dứt đến ngậm ngùi cho tình đời. Ko biết sau này cảm xúc yêu đương có còn xuất hiện ở ai đó trong mình ko. Chứ những lúc như này thấy hoang mang, trống hoác, vô định - Tình đôi ta là cơn đau cuối cùng.

Cười lên đi người yêu ơi dù lòng ta nát tan - Dù vẫn nhói đau khi nhìn thấy cái tên đó hiện lên trong bảng chat, dù vẫn muốn trò chuyện. Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa rồi, xa đến nỗi ko thể làm lại. Ko thể tiếp tục bởi cuộc sống vẫn ko ngừng chảy, thời gian ko ngừng trôi. Chỉ e ta sợ khi fai nói chuyện với ai đó, fai giao lưu với ai đó, là người mà ta ko có cảm xúc từ lần gặp đầu tiên mà vấn tiếp tục gặp. Nếu đó là người ta có cảm xúc, có lẽ sẽ ko thấy sợ; sợ fai nhìn thấy người đó, fai cười với người đó, nói chuyện với người đó. Ko muốn nhắn tin với người ta. Dù người ta có quan tâm đến mình. Ko hiểu sao lại tồn tại nỗi sợ mơ hồ ấy! Sợ!!! Chỉ muốn co mình lại.

Ngày đang trôi, tháng tư sắp qua, cảm xúc yêu đương qua lâu lắm rồi ?? Mùa qua từ bao giờ rồi? Bao giờ trở lại. Mắt nhìn mắt.. môi chạm môi. Bao giờ có cảm giác thấy ai đó thật gần. Bao giờ ko còn cảm thấy sợ? Sẽ nhanh thôi fai ko/ Vì hè sắp sang rồi. Cái nắng bỏng rát trên lưng sẽ làm những lo toan đời thường nhọc nhằn hơn. Ko còn time để được buồn, chìm đắm như thế này nữa/



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét