Hôm trước đi bệnh viện khám sức khỏe, mình gặp một chị rất bùn cười. Chị đó cao khoảng 1m62 nhưng người thì gần như hình chữ nhật. Chị đó mặc một chiếc váy hoa nhỏ màu xanh, vải mỏng, ngắn đến trên gối. Chân váy là đường bèo nhún đu đưa cùng với bước chân của chị:> Chị ấy nói to lắm! Nói oang oang ở chỗ đông người í!
Chị ấy chủ động trò chuyện với mình. Tự kể rằng học khoa Quản trị của trường Kinh tế. Chị ấy đi khám sức khỏe để tìm việc khác sau khi sinh (chị ấy gọi là chuyển công ty). Chị ấy ngồi gần mình, da mặt đen bóng, tóc sợi nọ vương vào sợi kia lòa xòa trước mặt và được buộc túm vội vàng sau gáy. Chị ấy tự nói rằng khi lấy chồng và sinh con thì tâm lý người phụ nữ thay đổi nhiều lắm. Lúc nào cũng tất bật với gia đình. Mình chưa biết tâm lý thay đổi thế nào, nhưng nhìn chị ấy ai cũng thấy là rất luộm thuộm.
Chị ấy cứ thao thao bất tuyệt về việc phụ nữ khi có gia đình thì sẽ thế nào. Chị ấy khiến mình đôi chút hoang mang:> Chị ấy bảo người chị ấy to như vậy là vì ăn cho con, ko giữ được eo đâu. Chết thật! Chẳng lẽ phụ nữ khi có con mọn lại xấu xí và tiều tụy vậy sao??? Nói oang oang ở chỗ đông người, đi đứng nguyềnh ngoàng, vung tay vung chân. Ôi, ác mộng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét