11/9/11

Bị thương


Tấm hình này là một kỷ niệm. Anh đã chụp cho em khi chúng ta đi làm sự kiện cùng nhau. Anh và em cùng vào ăn hủ tiếu Thái, món chè đặc biệt. Buổi Triển lãm trong Cung Hữu Nghị Việt Xô thật nhiều mưa để em với anh có thêm thời gian bên nhau. Quán cà phê trên con đường nhỏ nhìn ra hồ cũng sẽ là nơi em ko thể nào quên được.

Anh đã chỉ cho em cách thức làm nghề, những kiến thức trong lĩnh vực chúng ta cùng làm một cách bài bản và tỉ mỉ. Những buổi đi quay sớm cùng những tối ở lại làm muộn; chuyện trò, chia sẻ... Anh đã lo lắng, giúp đỡ em nhiều lần để công việc hoàn thành. Anh có thể mua bánh mỳ từ dưới cổng mang lên cho em những khi em đi làm tối muộn. Anh gọi hỏi han khi em về nhà. Anh ghen khi thấy có người ở nhóm khác quan tâm đến em.

Anh hơn em 3 tuổi. Người ta nói tuổi anh và em ko hợp nhau. Dù vậy em luôn ý thức xây cho mình những viên gạch gắn kết và hy vọng. Vậy mà giờ đây mọi thứ thay đổi. Nhanh quá! Đột ngột quá! E chưa kịp quen với việc nhìn thấy anh mỗi ngày mà lại ko cười với nhau, ko trò chuyện. E ko thể chịu được khi thấy anh có người quan tâm gọi điện và đó là một cái tên biệt danh rất dễ thương. Anh ân cần trả lời điện thoại bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng và ngọt ngào. Đó là người yêu anh!

Sự thật là a có bạn gái rồi mà e ko biết. Chúng ta đều bận rộn. Chúng ta đi làm cùng nhau đến 8h tối mới về và đi ăn tối cùng nhau, đi dạo mát nữa. A ko có cuộc điện thoại nào đặc biệt làm phiền cả. Một tháng trời như vậy thì làm sao em biết được. Giờ đây em biết sự thực này em cảm thấy buồn lắm! Hàng ngày em vẫn phải gặp anh. Bao nhiêu anh mắt cử chỉ quan tâm giờ gửi nơi nào.

Em là người đến sau nhưng ko thể thỏa hiệp để anh yêu hai người. Vậy ko ra sao cả. Tình yêu lại lỡ hẹn với em rồi.

Giờ đây công việc đang có nhiều căng thẳng, trục trặc trong nhóm làm việc; lại thêm chuyện tình cảm riêng tư này nữa, em cảm thấy dường như quá sức chịu đựng với mình. Thần kinnh căng thẳng, đầu em đau lắm; đi làm lại hao tốn thêm nhiều sức lực, em đã phải uống thuốc giảm đau vì đầu em ko thể chịu nổi.

Mùa thu sang rồi. Đông cũng sắp về nữa. Em sợ cái giá lạnh của ngày đông. Khi mà áo dạ và khăn cũng ko thể làm em đủ ấm. Và trước mắt em phải đối mặt thế nào, khi nhìn thấy anh mỗi ngày, một bản nhạc vô tình được mở lên "Linh hồn đã mất" làm nước mắt em trào ra. Em ko biết tình hình này sẽ kéo dài cho đến khi nào. Em ko biết ý chí mình có đủ mạnh để vượt qua giai đoạn này? Em sợ lắm!

Yahoo ko thể để Status nhớ nhung hay buồn đau này nọ. Còn bao nhiêu người trong công ty; Cả Face book cũng vậy. Chỉ có góc nhỏ này, nơi em có thể vào gõ tâm sự về cuộc đời, kể câu chuyện về anh mà ko có mối lo lắng nào cả. Giá mà em có thể làm những điều em muốn, để anh thấy được cảm xúc của em dù điều đó ko có ý nghĩa gì. Em thấy nhói đau khi nghĩ đến anh đang chăm sóc cho một người con gái khác. Dù sao thì mọi thứ ko thể thay đổi. Em phải chấp nhận thôi.

Trước đây, khi nghe những ca khúc về tình đơn phương e ko hiểu rõ về cảm giác nhiều lắm! Giờ đây em đang cảm giác như tình còn một phía, xuất phát từ phía mình thôi. Trước giờ em cũng đã làm cho nhiều người rơi vào tình đơn phương vậy. Giờ đây thì trong em lại nhói đau khi nhớ đến những giờ phút chúng ta bên nhau, chia sẻ cùng nhau cuộc sống.

Anh giờ đây đã là người xa lạ. E chưa quen thế. E ko muốn tin thế.

Em lại phải bắt đầu. Một cái bắt đầu mới bao giờ cũng khó khăn. Em có vượt qua ko đây?... Làm sao em có thể bắt đầu bằng bước chân của ngày quen anh với sự mạnh mẽ, hào hứng bước vào công việc mới? Làm sao để em có thể trở về trạng thái cân bằng của cuộc sống độc thân!

Em phải làm sao?????/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét