13/9/11

Trăng khuyết


E ko nghĩ tình cảm giữa chúng ta mới bắt đầu mà nó lại ảnh hưởng đến em nhiều đến thế. E đã lựa chọn giữa hai cách: hoặc là ko quan tâm gì đến anh, coi như a chỉ là một người bình thường; và cách thứ hai: xem anh như một người đồng nghiệp, một người bạn, vẫn tươi cười, nói chuyện công việc với anh. Cả hai cách em đều thử. Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến việc anh có những giờ phút quan tâm, yêu thương bên người con gái khác, em lại ko giữ được bình tĩnh. E cảm thấy giận vô cùng! Giọng nói em ko còn giữ được bình tĩnh nữa, và quay sang cáu với anh, dù hiện tại chúng ta đang làm việc cùng nhóm!
E ko ngờ buổi tối trước trung thu mấy ngày, đi quay chương trình lại là ngày e phải chấp nhận sự thật đó! Công việc và những rắc rối chuyện tình cảm làm e tưởng chừng như kiệt sức. E ko biết mình phải làm gì lúc đó. Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng ko kiềm được lòng mình, nước mắt em lại rơi! E chẳng muốn tin buổi hội chợ đèn hoa lung linh ấy lại là ngày e phải chấm dứt mọi thứ. Ko khí đó làm em nhớ tới ngày bắt đầu tình cảm với anh, cũng là một buổi hội chợ triển lãm đầy mưa. Cái bắt đầu và kết thúc sao lại có sự tình cờ tương đồng?

2 nhận xét:

  1. Hãy đau khổ đi, sau đó thì hãy tỉnh nhé.

    Cần có những lúc thả mình, nuông chiều bản thân, nhưng cũng cần tỉnh táo sau đó. Đừng trôi.

    Trả lờiXóa
  2. Vâng ạ. E sẽ giữ lòng mình. E sẽ ko trôi. Phải trở về tỉnh táo...!

    Trả lờiXóa