30/10/13

Ko biết gọi tên

Bạn biết ko, thật ra cứ mỗi khi đi đường về một mình lúc tối muộn, mình thấy thật cô đơn. Và lúc đó mình lại mong một vòng tay ấm của người cầm lái ngồi trước. Dù có thể mình chưa hoàn thiện tất cả những kỹ năng để có thể vững vàng đi lấy chồng, nhưng mình đã mong kết thúc quãng đời độc thân, để được chăm sóc và yêu thương ai đó.

Trừ phần lớn thời gian là nghĩ và sống tích cực, thì mình cũng có lúc thật bi quan với cái thực tại trần trụi. Đã có lúc mình thật yếu đuối, khi những đau xót của những nỗi niềm dấy lên. Rằng mình nhớ, và thật thương một ai đó. Rằng quyết định của mình có thể hoàn toàn đúng thì mình cũng thật đau xót trong lòng. Đôi bàn tay ấm nóng ấy lau nước mắt cho mình. Bờ vai ấm để mình chui vào sau áo mưa của trận mưa ngập đường phố năm ngoái. Lúc ấy mình đã nói, đó là lần đầu tiên mình ngồi sau một người con trai đi dưới trời mưa. Cảm giác thật tuyệt ấy chắc mình sẽ ko thể quên.

Bạn biết ko, rằng mình muốn ngồi sau để người ấy đi mua SuKem dỗ dành...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét