13/4/14

Kết thúc

Gần 2h đêm rồi nhưng ko thể nào ngủ được. Vì một quyết định đưa ra vào chiều qua. Kết thúc!!!

Hơn 3 tháng qua là những ngày tưởng như dài giằng giặc. Phút giây nào online trên trang Facebook cũng là phút giây mong chờ Tên của một người sẽ hiện ra. Đó là anh. Người e đã dành tình yêu gần 2 năm qua. E đau đớn lắm với sự cô đơn của mình, sự lạc nhịp của 2 đứa. E đã nói với anh rằng: e chỉ sống một mình, khi e gặp fai những vấn đề trong cuộc sống.. e muốn được chia sẻ nó với anh. Nhưng.. nhiều lần gọi cho anh, a ko nghe máy; nhắn tin a ko trả lời; nhắn trên Facebook a cũng im lặng. A còn chọn chế độ ẩn trên Facebook, nên e ko thể nào nhìn thấy Tên anh hiện lên. (hoặc a ko vào Facebook suốt nhiều ngày???).

Sự ko kết nối giữa chúng ta làm em muốn phát điên. E ko chịu nổi. Vì e ko biết tình cảm của a về mối quan hệ của chúng ta như thế nào. A có xác định và lập kế hoạch cho chuyện tương lai của hai đứa hay ko. E đã hỏi trực tiếp. Đối thoại thẳng là cách giải quyết vấn đề, chứ ko fai qua fb hay điện thoại, em biết thế. Vào thời điểm mà em cảm thấy ko chịu nổi ấy, em đã nói chuyện với một người bạn của e đã vào Nam, nói chuyện qua điện thoại hơn 1 tiếng đồng hồ mỗi lần, vào liền 3 buổi tối như thế. Lúc đó em đã phần nào nhận thấy, chúng ta ko còn tiếng nói chung.

3 tháng quay lại sau khi e đề nghị chia tay, em đã cố gắng cải thiện tình hình để mối quan hệ của chúng ta trở nên tốt đẹp. E yêu anh nhiều đến thế, nên e đã bớt đi cái nghi ngại và đến nhà gặp mẹ anh, trò chuyện cởi mở. E thực lòng quý bác, dù trc đây đã có nhiều lúc em hoang mang. Em đến nhà chơi để nghe bác trò chuyện, quan sát và học hỏi cách bác làm các món anh, tìm hiểu về các món ăn mà anh yêu thích, cùng những thói quen sinh hoạt của gia đình. Ngày 23 tháng Chạp em đến. Trước Tết em đến và biếu quà Tết bác với món quà từ tấm lòng hướng về nơi mình yêu kính, trân trọng. Bởi năm trước, hai đứa mình đã cùng đi chọn quà Tết cho gia đình hai bên. Có lẽ trong suốt những năm tháng tới của cuộc đời mình, em cũng sẽ ko bao giờ quên được niềm vui của việc làm chung đó.

Ngày lễ Tình nhân Valentine, em đã vào siêu thị, chọn một bức tượng nhỏ hình 2 thiên thần, ngồi tô lên đó màu xanh biển cho bé trai và màu hồng cho bé gái. Bức tượng đôi 2 thiên thần đó thật dễ thương lắm! Em đã gói chúng trong chiếc hộp màu đỏ, có đính nơ xinh xắn. E đã ghi lên tấm thiệp nhỏ về tình yêu rất nhiều nhiều mà em dành cho anh. E cũng đã nói với anh về ước mơ ấy: em muốn cuộc đời mình sau này sẽ có 2 thiên thần nhỏ đó với anh, cùng anh chăm chút chúng lớn lên với tình yêu thương vô bờ.

Em cũng sẽ ko bao giờ quên được buổi tối hôm ấy, ngày mùng 8-3, e tặng bác một chiếc túi xách tay nhỏ màu đen. Cả ba người đã cùng nhau đi gần 10 cây số, dưới trời mưa lất phất, anh đưa chúng ta đến một nhà hàng nhỏ, nơi em và anh đã từng hò hẹn sau khi nối lại. Một ko gian dễ thương của những chiếc chum đồng quê, những chiếc đơm, đó, mẹt nhỏ. Những món ăn dân dã trong một ko gian đầy sự ấm cúng của ngày mưa. Khi đó, em đã cảm nhận được ko khí đoàn tụ, quây quần của một gia đình thật sự. E đã quên đi những rắc rối nhỏ trc kia, ko còn thấy có khoảng cách nào giữa chúng ta nữa.

Nhưng có lẽ đó là một buổi tối đẹp. Giờ đây, chuyện xảy ra rồi. E quyết định chấm dứt mọi chuyện với anh. Vì chúng ta lạc nhịp, ko còn đồng điệu về suy nghĩ và mong muốn. Chúng ta ko thể cùng nói chuyện với nhau lâu như xưa (nói đúng ra: là a ko nói chuyện với em lâu nữa). Từ sau khi chúng ta kết nối lại, chỉ duy nhất một lần anh thể hiện tình cảm với em. Ba tháng trôi qua, ko có cái cầm tay, vòng tay ôm động viên, khích lệ, ko nụ hôn bày tỏ sự yêu thương. E luôn nhắn tin, và gọi cho anh quan tâm hỏi han trước, anh chỉ trả lời.

Em hiểu rằng, anh đã chịu khá nhiều áp lực sau khi e nói chia tay 2 tháng. Anh fai nói với gia đình, bạn bè về việc e đã chia tay anh, khi mọi người đều đã biết 2 đứa yêu nhau. Anh đã nhắn tin hỏi thăm e trên facebook một lần nhưng e ko trả lời. E hủy kết bạn với anh. Em xóa tất cả những ảnh cũ trước đây. Hiện giờ có lẽ anh đang fai lo lắng cho chuyện: đợi xin việc mới. Chắc anh cũng căng thẳng lắm! Nhưng, khi a ko muốn chia sẻ những điều đó với em, muốn dành thời gian cho em, bên em, người yêu của anh, thì chúng ta đã ko còn sự đồng điệu nữa rồi. Người này ko biết người kia thực sự muốn gì. Hoặc biết, nhưng ko thể làm được những j người kia muốn. Vậy đó! Nên chắc đã đến lúc phải kết thúc rồi. Kết thúc một chuyện tình yêu gần 2 năm xây dựng.

A nhắn tin: a luôn yêu em. E tin thế! Gần 2 năm qua. Và e cũng luôn yêu a, dành tình cảm cho anh, cho đến giờ phút này. Nhưng chúng ta có nhiều khoảng cách về gia đình, quan điểm.. Nên mọi chuyện đến giờ vẫn ko có kết quả. Dù chúng ta có cố gắng. Hoặc tình cảm của chúng ta chưa đủ mạnh. Hoặc chúng ta chưa đủ may mắn... E ko biết nữa. Lúc này ko còn đủ tỉnh táo để tìm nguyên nhân về chuyện của chúng ta.

Gần 3h sáng rồi. Đôi vai đã hơi mỏi. Nằm mãi ko ngủ được vì bao nhiêu hình ảnh lần lượt hiện ra trong tâm trí, e bật dậy và nghĩ rằng, thức đi cho đến khi nào mệt, kiệt sức thì sẽ ngủ được thôi. Hoặc thức đến sáng, dù mai định lên công ty đi làm, sau một tuần nghỉ ốm. Ốm đã gần 10 ngày rồi. Thật đáng sợ! Nhiều lúc e ko dám nghĩ đến anh, đến chuyện của chúng ta, đến những gì đã qua vì chúng lại làm e khóc. E yếu đuối quá! Fai mạnh mẽ lên. Fai tích cực sang nhà mấy cô bạn, nấu nướng, giao lưu cùng mọi người. Như vậy tốt mà! Gà gáy sáng rồi. Cầu cho giấc ngủ sẽ đến, cầu bình yên...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét