Cử chỉ ân cần với mình là cụm từ rất giản dị nhưng quá đỗi ấm áp. Mình nghĩ những ai đã từng trải qua buồn đau thì cụm từ này đặc biệt có ý nghĩa.
Viết note này vào một ngày đặc biệt bởi mong nhiều hơn những yêu thương sẽ về bên gia đình mình. Mình đã từng đối diện với nỗi đau của mẹ. Mình chỉ mong những người mẹ yêu thương sẽ có những cử chỉ ân cần giúp mẹ xoa dịu đi những vết thương trong lòng.
Nhiều khi, đối diện với những nỗi đau quá lớn của người thân, khi mình ko thể làm gì khác hơn, mình chỉ biết gọi bằng hai từ "số phận".
Mình có một ước mơ mà có lẽ với những gia đình khác đó là chuyện tất nhiên có: Mình ước gia đình mình sẽ có những ngày quây quần, sum họp. Bố sẽ cùng với mẹ vui chơi bên các con cháu lúc tuổi già. Mình ước nhà mình sẽ có 3 chàng Rể thảo, ko khí gia đình bình yên.
Nhưng có thể đó chỉ là ước mơ xa vời. Dù thế nào, mình vẫn mong, điều đó sẽ trở thành hiện thực.
Trở về với cuộc sống thường ngày, mình chỉ mong chị gái, em gái mình và mình sẽ thành công trong con đường mình chọn. Mong bố mẹ luôn mạnh khỏe. Chỉ những điều này thôi mà chúng trở thành suy nghĩ thường trực trong mình.
Có những nhiều lúc, mình cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Giá như mình là đứa con giỏi giang hơn sẽ ko khiến bố mẹ phải vất vả lo toan cho mình. Mình sẽ chỉ như chúng bạn, hết phổ thông, học Đại Học có 4 năm thôi, rồi tốt nghiệp ra trường lấy chồng ngay. Vậy là ổn định cuộc sống. Bố mẹ mình sẽ ko phải lo cho mình nhiều nữa.
Nếu 24 tuổi mình đã lấy chồng, lập gia đình ổn định thì bố mẹ sẽ ko phiền muộn vì mình nhiều, mặc dù lo lắng cho con thì vẫn luôn trường kỳ, theo con suốt cả cuộc đời.
Mình biết nói về chuyện đã qua cũng ko thể thay đổi thực tại nhưng đôi khi nó lại dằn vặt mình, bắt mình phải suy nghĩ. Mặc dù mình được đi học nhiều, được biết thêm nhiều điều mới thì phần nào mình vẫn tiếc.
Giá như gia đình mình ổn định, bình thường như mọi gia đình khác; giá như mình có thể khác bây giờ; lại trách mình mà ko biết phải làm sao. Mình đó, năm nay 30 tuổi mà chưa xây dựng được tổ ấm riêng (đau lòng quá :(, nhiều kỹ năng chưa làm được, tri thức còn nhiều lĩnh vực ko biết... Mình chưa làm được gì.
Những dòng trên chỉ toàn trạng thái tiêu cực. Mình đang rơi vào cảm giác này trong những ngày gần đây. Chắc mình sẽ phải có những cái nhìn mới, đầy đủ hơn, tích cực hơn, vui vẻ hơn. Mình phải khiến chính bản thân mình vui để còn chung tay vào gia đình mình nữa.
Vài phút bỗng cảm thấy mọi thứ nặng nề. Sẽ qua, sẽ qua...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét