4/2/13

Ngày cuối năm

Những ngày cuối năm, công việc làm dồn lại nhiều quá. Chạy mãi vẫn ko theo kịp. Những ngày cuối năm biết bao nhiêu chuyện, biết bao cảm xúc chất chứa trong lòng. Khi biết đến thế nào là sự quên ơn, thế nào là sự bạc bẽo của lòng người. Mình đã giúp một cách chân thành, mình đã chỉ bảo đường đi nước bước, mình đã hướng dẫn từ những việc nhỏ nhất, nhưng họ đáp lại chỉ là cái dửng dưng. Họ chỉ là kết bè với nhau. Ko có điều gì thực lòng. Khi có mình thể hiện thế này, lúc ko có mình nói thế khác. Có lẽ mình đã quá tốt. Mình đã từng nghĩ: nếu giúp được ai đó trong khả năng của mình, mình sẽ ko ngại. Vì cuộc sống có những khi thăng trầm. Có những khi khó khăn. Mình đối xử tốt với mọi người thì khi cần mình cũng sẽ được người khác mở lòng giúp đỡ. Mình thấy cái gọi là ko coi ai ra gì trong mắt những đứa trẻ ko biết trên dưới, trước sau. Đời phiền thật. Mình đã có linh cảm là ko thể tin... Cũng khó lắm thay. Vì trong công việc, nó còn lợi ích, quyền lợi cá nhân. Có thể khi quyền lợi của họ được đáp ứng, họ sẽ vui vẻ. Khi họ bị thiệt một chút là mọi thứ ko còn ý nghĩa gì. Hoặc đơn giản chỉ là vì kém hơn so với người khác, họ cũng phản ứng. Có thể, sắp đến lúc kết thúc những ngày này. Những ngày mà mọi thứ rối tung rối mù.. Thôi thế là năm cũng hết, Tết cũng đến. Tết này ko có gì mang về tặng Mẹ. Tết này, chưa có niềm vui nào dành cho Cha. Tết này, chẳng có quà cho em. Tết này, còn hơi lo về chị. Tết này, còn băn khoăn về mình. Sự lựa chọn của mình có đúng ko, có tạo cho mình một cuộc sống tốt hơn sau này hay ko. Hay mình biết khổ mà vẫn đi vào con đường khổ. Nhưng hình như, cuộc sống là một chuỗi những cố gắng, nỗ lực, để đạt được niềm vui. Ví dụ: một tháng phấn đấu để có được 15kg gạo trắng. Khi có được nó. Vậy đã là vui rồi. Ko than, ko trách, ko kêu ca, phàn nàn... Cứ cặm cụi mà phấn đấu. Cứ xem. cứ nghe. cứ biết đúng/ sai. cứ đẹp/ cứ xấu. cứ mua bán, sắm sửa. cứ vui, buồn. cứ yêu, ghét. Cuộc đời là vậy. Ngày mai, sang năm, có gì mới, có gì vui. Là do mình tạo dựng. Do bàn tay mình làm ra. Tết này có nhiều nỗi lo, có nhiều cái còn chưa làm được. Nhưng thôi. Hãy sống vui. Vì cái lo, người ta phải lo cả đời. Chỉ còn cứ vui. Vì nếu cứ nghĩ thì lại đi vào ngõ cụt. Ai bảo hôm nay, có mấy sự việc ko thành. Hnay có mấy điều thất vọng. Thành ra tuyệt vọng. Vẫn biết thực tế nó phũ phàng. Nó thực tế như vị cay của ớt. Vị cay của gừng. Ấy thế mà lòng người lại cứ buồn. Muốn giãi bày chia sẻ. Muốn được lắng nghe. Chẳng muốn làm gì. Chẳng muốn làm phóng sự. Chẳng cần tiền lĩnh tháng tới... Đấy chỉ dám nói chẳng cần tiền cho tháng tới thôi. Còn ngay ngày mai ra đường là cần đến Tiền rồi. Mà mình cũng trì trệ thật. Gần năm trời chưa đi cắt tóc. Phụ nữ ai chẳng thích làm tóc, tạo kiểu, nhuộm màu. Được ngắm nghía mái tóc. vậy mà cứ lần khất. Vì tiền đưa cho chị tiêu. Vì ko muốn tiêu tiền. Để dành để còn chi tiêu trang trải cuộc sống. Áo khoác năm nay cũng chưa mua. Đôi lần có tiền thì ngại đi. Đôi lần có tiền thì bận. Có lẽ cả năm nay mình ko chải chuốt. Chưa khi nào ra hàng sơn móng tay. Mới gội đầu tiệm vài lần. Chưa khi nào đi massage. Ăn hàng cũng một số. Thôi còn cả một cuộc đời, khi có công việc, có thu nhập thì tất cả những điều đó và hơn thế. và một chuyến du lich nữa... chắc cũng sẽ thực hiện được hết thôi. Ra tết có mấy triệu chị đưa cho cùng lúc được thì tốt. sẽ có khoản gì đó để tiêu. Sẽ dùng chút gì đó chi tiêu cho mình. Mà ko biết được. Đến lúc đấy lại lần khất. Thôi năm mới đến rồi, ngay chiều nay thôi cơ quan tổng kết. Phải vui lên và mỉm cười thật tươi cho mục trình diễn Áo dài! Còn mấy ngày nữa là về với mẹ, phải vui lên để đón năm mới.. Vui lên!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét