7/2/13

Nỗi sợ

Vậy là ngày cuối cùng làm việc cũng đã xong. Con gái chạy đi siêu thị cùng bạn mang chút đồ về ăn tết cùng Mẹ. Một vài món đồ nho nhỏ, góp thêm niềm vui. Uhm thì vất vả thật. Nhưng khi xong việc, cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm ấm áp. Chắc sẽ vui vui sao. Làm việc dồn dập mấy ngày, giờ thấy buồn ngủ quá. Thèm một giấc ngủ ngon. Nhưng mà... Có một cảm giác, nó cứ ám ảnh mình. Đó là thấy sợ. Mình thấy sợ kho phải đối mặt với những đối thủ ấy. Có vài lần, mình đã bị lừa. Bị người đàn bà ấy moi thông tin, rồi làm cho gia đình mình rối tung rối mù lên. Thế cho nên mình như con chim đậu phải cành gãy. Mình rất sợ khi phải sang bên ấy. Mình sợ bị thăm dò, khai thác rồi lại tung hỏa mù... Thế là những tình cảm vốn có, vốn được tạo dựng, nó lại rơi đi đâu hết. Đôi khi, mình bị phải nghe những lời châm chọc, xỉa xói. Mình thấy đau vô cùng. Giá mà mình có thể phản đòn lại được(((. Thực, mình rất trân trọng phụ nữ. Những công lao đóng góp của họ. Nhưng thực sự, mình rất sợ đàn bà ((((((. Cứ khi nào có những cuộc tiếp xúc như thế, mình lại cảm thấy như phải nín thở. Có những cuộc tiếp xúc, những con người mà có thể sau này sẽ trở người một nhà; hoặc trở nên thân thiết, sẽ rất thường xuyên phải gặp nhau. Vậy mà tại sao, họ ko thể thân tình, cởi mở được??? Mình cảm giác như họ.. ghê gớmlắm.. kinh khủng lắm :(((. Nên mình rất ngại, nếu có những cuộc tiếp xúc với những người ấy. Rồi nó thành sợ. Vậy mới có thứ là niềm vui chung, niềm vui riêng. Niềm vui riêng là chỉ có 2 người. Còn khi có cả những người khác.. Mình căng thẳng lắm huhu((((((. Mình chỉ muốn những người sau này sẽ thân nhau, thì hiểu nhau, nâng đỡ, che chắn bảo vệ cho nhau, nếu có phải xù lông trước người ngoài. Còn trong gia đình nên chân thành và cởi mở. Có như vậy, nó mới trở thành bến đỗ bình yên nhất để trở về. Và đó gọi là Nhà. Nhà sẽ là nơi cho người ta thêm năng lượng, nghị lực. Chứ nhà ko là nơi, sau một tuần làm việc mệt mỏi mà sáng chủ nhật cũng ko thể ngủ thêm một tí đến 8h ((((. Mình rất ngại nếu gặp phải điều này. Tất nhiên, mình sẽ phải thu xếp công việc, để mọi thứ vẫn đảm bảo. Ko ai fai quá vất vả.. Nhưng..Mình đang tưởng tượng và lan man quá. Mình đang nói về nỗi sợ cơ mà. Nỗi sợ này, bao giờ thì hết nhỉ? Mình phải tìm cách gì đó..Ôi!!!nỗi sợ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét