21/4/10

Chị của em


Chị của em thường đưa em đi ăn những món lạ và ngon, đưa em đến những cửa hàng có nhiều đồ đẹp, mua cho em những món quà xinh nhất. Ngày xưa em còn nhớ, em sang thăm chị vào một ngày nắng đẹp. Hôm đó kí túc xá của chị như một cánh rừng hoa với nhiều màu sắc của những chiếc vỏ chăn, gối được giặt giũ và phơi thơm tho ngoài nắng. Bước vào phòng chị, chị bảo lên giường tầng của chị nằm nghỉ đi, chị đi mua đồ ăn trưa về cho. Em lên định nghiêng mình xuống gối, em giật mình, thảng thốt. Chiếc gối của chị hoen ố, loang nổ màu vàng, những vành nâu vàng đậm trên chiếc gối lẽ ra phải trắng tinh như vốn một cái lõi gối phải thế. Cái gì làm cho chiếc gối chuyển màu? Đó là chất mặn - nước mắt của chị em tuôn rơi những đêm dài thức trắng. Em biết thế. Em đau nhói trong lòng. Em đã ở đâu trong những ngày chị buồn, chị gặp khó khăn phải vượt qua? E đã ko chia sẻ được nhiều cho chị. Em biết thế. Chị hơn em hai tuổi mà em ngỡ mình bé bỏng lắm trong sự chỉ bảo che chở của chị. Những tháng ngày sống gia nhà, chị ở cận kề bên em, lo cho em như cha mẹ, chị còn là một người bạn - người bạn mà em có thể được chia sẻ được khuyên lơn. Em đã khóc cho những ngày tháng buồn của chị, cho những đêm chị thức trắng, cho những nỗi đau mà em đã ko tận sẻ chia cùng chị đến nơi, vốn như một đứa em gái phải làm thế.
Ngày chị em mình về ở cùng nhau, hình ảnh chị mướt mải và túi hồ sơ xin việc cầm trên tay đã khắc ghi trong em mãi mãi. Vì nhiều lẽ mà chị của em ko thể bước vào giảng đường Đại học. Chị học trung cấp rồi tiếp tục theo lên Cao Đẳng. Cùng với thời gian đó là những ngày đi làm thêm chăm chỉ của chị. Chị kể cho em chị đã đi bộ những con phố những đoạn đường ra sao để đi xin việc. Lúc đó xe bus là phương tiện duy nhất chị đi mỗi ngày. Nắng hè bỏng rát, chị miệt mài đi rồi công việc cũng đến. Vào chỗ làm mới là những thử thách mới, chị của em lại nỗ lực, lại chiến đấu để vượt qua.
Chị của em hay nghe nhạc buồn, list nhạc trong điện thoại chị toàn bài hát buồn. Tình yêu của chị mong manh rồi tan biến để lại vết thương sâu trong lòng chị. Em thương chị ngày ngày bóng lẻ đi làm, mệt nhọc rồi có những khi vui buồn một mình. Em ước có một chàng hoàng tử xuất hiện mang những nỗi buồn lo âu sầu của chị em đi.
Chị của em nóng tính lắm, dễ cáu với em, em làm chưa tốt là nói em ngay. Mà em thì bướng lắm, hay nói lại chị, không chịu lặng yên mà lắng nghe mà sửa chữa mà hoàn thiện. Làm em thì phải biết nghe lời chị chứ, cứ nói cố, nói ngang với chị dù đã sai rồi. Phải có trật tự chị em trên dưới chứ! Vậy thôi nhưng chị của em lại quên ngay, chẳng giận em lâu bao giờ. Em ko ngoan chị nhỉ. Em gái gì mà lại như thế! Ngại ngùng sau mỗi lần làm chị giận như thế nên rất ít khi nói lời xin lỗi, chỉ lặng lẽ đi chợ, nấu ăn, dọn nhà cửa, giặt đồ sạch sẽ chờ chị đi làm về ăn cơm. Em tin chị biết em gái của mình đang nhận lỗi dù ko nói ra bằng lời. Chị em lại cười vui, lại đưa em đi chơi... Em có chị trên đời là một điều tuyệt diệu, chị yêu ạ!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét