Ko biết tự bao giờ, mình thích có một diện mạo và phong cách trẻ trung như các boy & girl sành điệu Hà Thành. Chữ "sành điệu" với mình có nghĩa là rất thời trang và lịch thiệp. Đó là khi vào quán cafe, nhà hàng, shop thời trang... mình thấy cách các bạn ấy ăn mặc và giao tiếp rất xu hướng và hiện đại. Ko fai tất cả boy & girl đều như vậy, mà chỉ những con người có những Điều Đó đẹp nhất.
Haizz, mình mê màu son, màu tóc, làn da, váy đầm, túi xách, quần áo, giày... Nói chung là mê sao sao đó :)) Cảm thấy các bạn ấy đầy sức sống. Và mình ra đường nhìn ngắm, thích thú. Trở về nhà, mình muốn cắt bớt chút tóc dài, đổi kiểu tóc khác. Muốn có một phong cách và giọng nói hấp dẫn thế.
Mình thấy như được thêm chút năng lượng. Muốn mọi thứ tươi sáng hơn, tươi mới hơn. ĐẸP & TRẺ. Luôn muốn như thế!
Và nếu biết các bạn ấy, có những công việc có ích cho xã hội, chắc mình còn thích hơn thế !!!! :>
31/8/13
30/8/13
Mình chuyển việc mới
2h30 chiều 30/8/2013: hơi đau đầu chóng mặt vì lúc trưa đi nắng rùi về ngồi trc điều hòa lạnh. -> Trong cốp xe luôn phải có 1 áo nắng + 1 áo mưa để mình khỏi bị ốm.
Thế là cũng kết thúc gần 4 tháng mình làm ở nơi cũ với bản tin về các hoạt động ngoại giao và hợp tác quốc tế. Tiếp xúc với những người làm ngoại giao, hợp tác quốc tế, mình biết thêm được những kiểu giao tiếp đặc thù và những điều về chính trị nhạy cảm. Nhớ lại những ngày mình bị tổ chức sản xuất yêu cầu bắt buộc phải đưa những câu hỏi ngu ngốc đó vào bài phỏng vấn, làm cho đối tác họ xem thường. Nghĩ mà ngại quá. Do thời thế mà tên đó được vào làm quản lý ở nhóm mình. Nhưng làm việc thật nhiều ức chế vì hắn ta chưa bao giờ đi sản xuất, đi tác nghiệp ngoài hiện trường, giờ lại ngồi một chỗ quản lý nên ko đưa ra được những yêu cầu đúng đắn, phù hợp với thức tế. Mình đã phản bác lại bằng nhữn ý kiến rõ ràng. Nhưng hắn ta dựa vào quyền, lại cho rằng mình bảo thủ, ko tiếp thu, rồi hắn ko cho mình đi sản xuất, gây khó dễ để mình phải nghỉ làm 2 tuần. Làm việc với hắn, lúc nào mình cũng bị nhận những việc khó, những sự kiện, tin bài phải đổ bao mồ hôi và sức lực, trong khi những vấn đề ngon, dễ làm, để cho một tên lưu manh là bè của hắn. Chúng phần nào có ô dù đỡ. Giờ thì đã hết thời ô dù ấy nhưng hai tên bẩn thỉu và những thủ đoạn của chúng đã cho mình kinh nghiệm để biết tránh trong chặng đường sau này.
Giờ thì đã sang một chặng đường khác. Mình phải tìm hiểu về những lĩnh vực khác. Vậy là đã tích lũy được chút kiến thức về Kinh tế & Hợp tác quốc tế. Giờ thì bàn chân lại tiếp tục bước đi trên con đường mới. Ở nơi này toàn người trẻ. Mình cảm thấy cách làm việc rất rõ ràng và mọi người sống một cách có văn hóa. Mình hy vọng môi trường ấy sẽ mãi như thế.
Mình cho rằng một trong những thế mạnh của mình trong công việc là phát huy những ý tưởng mới, vấn đề mới. Mình cho rằng sự chăm chỉ tìm tòi và phát hiện ra cái mới rất hay, rất quan trọng. Nó dường như là bước đi khởi đầu của việc sáng tạo. Mình lại chợt nhớ đến một cô bạn - chỉ là quen biết - chứ ko thân vì cô bạn đó có quá nhiều tính xấu. Cô ấy luôn bắt chước mình. Và mình lại thường xuyên bị gặp những điều bắt chước của cô ấy mới chán chứ. Hôm trc cô ấy thấy mình kết hợp chân váy đen với áo thun kẻ, cô ấy nhìn mình một lúc và liền hôm sau thấy mặc y như vậy. Cô ấy thấy mình mua lọ sữa rửa mặt mới. Ngày hôm sau cô ấy cũng rinh về một lọ như thế. Cô ấy thấy mình đi thực hiện bộ ảnh áo dài, mấy ngày sau đó, cũng phải cố kỳ chụp cho được... Chuyện cũng hơi bùn cười và chẳng có gì đáng nói lắm khi đó là vì cô ấy thích bắt chước những thứ tốt và hay ho. Nhưng sự sao chép ấy cùng với những tích xấu khác như: lười biếng, chăm chăm lợi mình, ba hoa.. làm mình thấy ghét. Cái con người mà ai cũng thấy ko ưa là sao. Hôm nay mình rảnh wa mà lại hơi chóng mặt nên mình ngồi gõ tí tách cho vơi đi những thông tin xấu.
Thế là cũng kết thúc gần 4 tháng mình làm ở nơi cũ với bản tin về các hoạt động ngoại giao và hợp tác quốc tế. Tiếp xúc với những người làm ngoại giao, hợp tác quốc tế, mình biết thêm được những kiểu giao tiếp đặc thù và những điều về chính trị nhạy cảm. Nhớ lại những ngày mình bị tổ chức sản xuất yêu cầu bắt buộc phải đưa những câu hỏi ngu ngốc đó vào bài phỏng vấn, làm cho đối tác họ xem thường. Nghĩ mà ngại quá. Do thời thế mà tên đó được vào làm quản lý ở nhóm mình. Nhưng làm việc thật nhiều ức chế vì hắn ta chưa bao giờ đi sản xuất, đi tác nghiệp ngoài hiện trường, giờ lại ngồi một chỗ quản lý nên ko đưa ra được những yêu cầu đúng đắn, phù hợp với thức tế. Mình đã phản bác lại bằng nhữn ý kiến rõ ràng. Nhưng hắn ta dựa vào quyền, lại cho rằng mình bảo thủ, ko tiếp thu, rồi hắn ko cho mình đi sản xuất, gây khó dễ để mình phải nghỉ làm 2 tuần. Làm việc với hắn, lúc nào mình cũng bị nhận những việc khó, những sự kiện, tin bài phải đổ bao mồ hôi và sức lực, trong khi những vấn đề ngon, dễ làm, để cho một tên lưu manh là bè của hắn. Chúng phần nào có ô dù đỡ. Giờ thì đã hết thời ô dù ấy nhưng hai tên bẩn thỉu và những thủ đoạn của chúng đã cho mình kinh nghiệm để biết tránh trong chặng đường sau này.
Giờ thì đã sang một chặng đường khác. Mình phải tìm hiểu về những lĩnh vực khác. Vậy là đã tích lũy được chút kiến thức về Kinh tế & Hợp tác quốc tế. Giờ thì bàn chân lại tiếp tục bước đi trên con đường mới. Ở nơi này toàn người trẻ. Mình cảm thấy cách làm việc rất rõ ràng và mọi người sống một cách có văn hóa. Mình hy vọng môi trường ấy sẽ mãi như thế.
Mình cho rằng một trong những thế mạnh của mình trong công việc là phát huy những ý tưởng mới, vấn đề mới. Mình cho rằng sự chăm chỉ tìm tòi và phát hiện ra cái mới rất hay, rất quan trọng. Nó dường như là bước đi khởi đầu của việc sáng tạo. Mình lại chợt nhớ đến một cô bạn - chỉ là quen biết - chứ ko thân vì cô bạn đó có quá nhiều tính xấu. Cô ấy luôn bắt chước mình. Và mình lại thường xuyên bị gặp những điều bắt chước của cô ấy mới chán chứ. Hôm trc cô ấy thấy mình kết hợp chân váy đen với áo thun kẻ, cô ấy nhìn mình một lúc và liền hôm sau thấy mặc y như vậy. Cô ấy thấy mình mua lọ sữa rửa mặt mới. Ngày hôm sau cô ấy cũng rinh về một lọ như thế. Cô ấy thấy mình đi thực hiện bộ ảnh áo dài, mấy ngày sau đó, cũng phải cố kỳ chụp cho được... Chuyện cũng hơi bùn cười và chẳng có gì đáng nói lắm khi đó là vì cô ấy thích bắt chước những thứ tốt và hay ho. Nhưng sự sao chép ấy cùng với những tích xấu khác như: lười biếng, chăm chăm lợi mình, ba hoa.. làm mình thấy ghét. Cái con người mà ai cũng thấy ko ưa là sao. Hôm nay mình rảnh wa mà lại hơi chóng mặt nên mình ngồi gõ tí tách cho vơi đi những thông tin xấu.
29/8/13
Lúc rảnh rỗi lại gõ tí tách bàn phím
Những lúc cần F5 tinh thần thì lại fai đứng từ xa để nhìn vào một cuộc sống trong mong đợi của mình:
ĂN: Mình chỉ mong có đủ lương chi phí cho tiền thuê nhà, tiền ăn, đi lại và liên lạc mỗi tháng. Đó là cuộc sống cá nhân khi chưa lập gia đình. Sau này sống chung với những người khác, mình thích một tuần được ăn những món theo tỷ lệ 50:50. Một nửa là những món mình thích. Một nửa là những món người khác thích. Đóa là trong trường hợp các món trong sở thích ko trùng nhau. Còn nếu trùng nhau thì quá ổn. Thỉnh thoảng mình sẽ làm mấy món mới từ các trang chia sẻ trên mạng. Vấn đề ăn chắc như thế là ổn.
MẶC: Mình ko muốn fai thua bạn kém bè, thua chị kém em một cách thái quá. Rằng cả năm ko thấy có một món đồ mới nào. Hoặc quần áo quá cũ, quá bạc màu. Mình ko muốn mình trong hình ảnh lôi thôi và già nua. Có thể có những người phải hy sinh cho gia đình quá mức. Nhưng như vậy thật bất công với những người phụ nữ. Mình chắc sẽ ko đến mức có hoàn cảnh như thế. Giải pháp là: tùy vào khả năng tài chính mình có, mình sẽ chọn những món đồ thật phù hợp. Phải luôn gọn gàng, sạch sẽ, dù đồ có cũ. Nhiều giải pháp cho chuyện mặc mà. Nhiều ông chồng ra đường thấy gái ăn diện, ăn chơi thì xuýt xoa rồi quay ra cáu bẳn với vợ. Nhưng ko biết rằng vì kinh tế gia đình khó khăn người vợ phải hy sinh những điều đó. Nhưng ko nên làm như thế. Người vợ nên lo cho mình. Gọn gàng và sạch sẽ.
GIAO LƯU: Thỉnh thoảng giao lưu với bạn bè cũng hay. Vợ chồng có thể tiết kiệm, rồi gọi anh em bạn bè đến nhà nấu nướng. Hoặc tìm các set khuyến mãi ở nhà hàng, đi ăn khám phá món mới cho biết. Chưa kể thỉnh thoảng cà phê cà pháo ngắm nhìn cuộc sống.
Mình đang giải quyết mọi việc. Và mọi việc đều có cách giải quyết ^^
ĂN: Mình chỉ mong có đủ lương chi phí cho tiền thuê nhà, tiền ăn, đi lại và liên lạc mỗi tháng. Đó là cuộc sống cá nhân khi chưa lập gia đình. Sau này sống chung với những người khác, mình thích một tuần được ăn những món theo tỷ lệ 50:50. Một nửa là những món mình thích. Một nửa là những món người khác thích. Đóa là trong trường hợp các món trong sở thích ko trùng nhau. Còn nếu trùng nhau thì quá ổn. Thỉnh thoảng mình sẽ làm mấy món mới từ các trang chia sẻ trên mạng. Vấn đề ăn chắc như thế là ổn.
MẶC: Mình ko muốn fai thua bạn kém bè, thua chị kém em một cách thái quá. Rằng cả năm ko thấy có một món đồ mới nào. Hoặc quần áo quá cũ, quá bạc màu. Mình ko muốn mình trong hình ảnh lôi thôi và già nua. Có thể có những người phải hy sinh cho gia đình quá mức. Nhưng như vậy thật bất công với những người phụ nữ. Mình chắc sẽ ko đến mức có hoàn cảnh như thế. Giải pháp là: tùy vào khả năng tài chính mình có, mình sẽ chọn những món đồ thật phù hợp. Phải luôn gọn gàng, sạch sẽ, dù đồ có cũ. Nhiều giải pháp cho chuyện mặc mà. Nhiều ông chồng ra đường thấy gái ăn diện, ăn chơi thì xuýt xoa rồi quay ra cáu bẳn với vợ. Nhưng ko biết rằng vì kinh tế gia đình khó khăn người vợ phải hy sinh những điều đó. Nhưng ko nên làm như thế. Người vợ nên lo cho mình. Gọn gàng và sạch sẽ.
GIAO LƯU: Thỉnh thoảng giao lưu với bạn bè cũng hay. Vợ chồng có thể tiết kiệm, rồi gọi anh em bạn bè đến nhà nấu nướng. Hoặc tìm các set khuyến mãi ở nhà hàng, đi ăn khám phá món mới cho biết. Chưa kể thỉnh thoảng cà phê cà pháo ngắm nhìn cuộc sống.
Mình đang giải quyết mọi việc. Và mọi việc đều có cách giải quyết ^^
16/8/13
Sưu tầm
Bài sưu tầm:
Gửi con dâu mới của tôi,
Thế là cô đã chính thức bước vào nhà tôi. Cô là người do chính con trai tôi dẫn về và tôi cũng là “tòng phạm” khi chính tay mình đưa cô vào buồng cưới.
Tôi không phản đối cô, cũng không thành kiến gì về cô cả. Mặc dù hồi hai đứa quen nhau, cô đến nhà tôi rất nhiều lần, lần nào cũng mua bao nhiêu quà cáp cho tôi.
Gửi con dâu mới của tôi,
Thế là cô đã chính thức bước vào nhà tôi. Cô là người do chính con trai tôi dẫn về và tôi cũng là “tòng phạm” khi chính tay mình đưa cô vào buồng cưới.
Tôi không phản đối cô, cũng không thành kiến gì về cô cả. Mặc dù hồi hai đứa quen nhau, cô đến nhà tôi rất nhiều lần, lần nào cũng mua bao nhiêu quà cáp cho tôi.
Tôi cũng dùng hết chả bỏ đi cái gì (của đáng tội, cô cũng biết chọn đồ lắm, toàn đồ ngon và đẹp) nhưng tôi vẫn chẳng thích hành động ấy của cô. Con gái chưa cưới gì mà đến nhà người yêu lắm thế, không sợ tôi đánh giá à? Cho dù trước đây hồi chưa cưới tôi cũng ăn ở dầm dề ở nhà bố chồng cô để cấy gặt hộ. Nhưng không có nghĩa là tôi đồng tình với cô nhé.
Từ khi đám cưới đã được tổ chức là cuộc đời đã sang trang, trang đen hay trang trắng thì tôi chưa rõ, phải đợi hạ hồi phân giải. Thiên hạ hay đàm tiếu về chuyện mẹ - chồng nàng dâu luôn hằm hè, lườm nguýt nhau, chắc cô đã nghe nhiều lắm và có khi đã chuẩn bị hẳn mấy pho bí kíp để đối phó với tôi rồi cũng nên. Nhưng tôi hứa, tôi đảm bảo với cô, tôi không phải bà mẹ chồng ghê gớm thế.
Các bà bạn tôi biết con trai tôi lấy vợ thì xuýt xoa: “Bà sướng thế, có con dâu hầu hạ rồi nhé!”. Sướng thì chưa thấy đâu mà tôi đã thấy một thiệt hại nhãn tiền to đùng. Đó là tôi sắp mất con trai vào tay cô rồi. Trước đây con trai tôi là chỉ của mình tôi. Giờ thì tôi phải san sẻ nó cho cô, mà chia phần lớn chứ không phải phần nhỏ đâu.
Trước đây có 2 mẹ con với nhau, ông nhà tôi mất sớm. Một tay tôi lo liệu cho nó từ cái quần cái áo, đôi tất, chiếc cà-vạt, đến từng bữa ăn giấc ngủ. Giờ cô về, cô giành hết những quyền lợi đó của tôi. Trước, nó có chuyện gì cũng thủ thỉ tâm sự với tôi, giờ thì dành hết thì giờ để tâm tình với cô. Tôi buồn tủi lắm nhưng biết làm sao được, cuộc đời vẫn phũ phàng thế mà!
Từ khi đám cưới đã được tổ chức là cuộc đời đã sang trang, trang đen hay trang trắng thì tôi chưa rõ, phải đợi hạ hồi phân giải. Thiên hạ hay đàm tiếu về chuyện mẹ - chồng nàng dâu luôn hằm hè, lườm nguýt nhau, chắc cô đã nghe nhiều lắm và có khi đã chuẩn bị hẳn mấy pho bí kíp để đối phó với tôi rồi cũng nên. Nhưng tôi hứa, tôi đảm bảo với cô, tôi không phải bà mẹ chồng ghê gớm thế.
Các bà bạn tôi biết con trai tôi lấy vợ thì xuýt xoa: “Bà sướng thế, có con dâu hầu hạ rồi nhé!”. Sướng thì chưa thấy đâu mà tôi đã thấy một thiệt hại nhãn tiền to đùng. Đó là tôi sắp mất con trai vào tay cô rồi. Trước đây con trai tôi là chỉ của mình tôi. Giờ thì tôi phải san sẻ nó cho cô, mà chia phần lớn chứ không phải phần nhỏ đâu.
Trước đây có 2 mẹ con với nhau, ông nhà tôi mất sớm. Một tay tôi lo liệu cho nó từ cái quần cái áo, đôi tất, chiếc cà-vạt, đến từng bữa ăn giấc ngủ. Giờ cô về, cô giành hết những quyền lợi đó của tôi. Trước, nó có chuyện gì cũng thủ thỉ tâm sự với tôi, giờ thì dành hết thì giờ để tâm tình với cô. Tôi buồn tủi lắm nhưng biết làm sao được, cuộc đời vẫn phũ phàng thế mà!
Vậy trước khi đặt sự an nguy và hạnh phúc của thằng con trai tôi mất bao công sức nuôi lớn gần 30 năm qua vào tay cô con dâu mới của tôi, thiết nghĩ cũng phải dặn dò cô vài điều chứ nhỉ?
Chồng cô - tức con trai tôi rất thích sạch sẽ, gọn gàng, cho dù bản thân nó thay quần áo ra thì toàn vứt lung tung. Tôi chỉ cho cô chỗ nó hay nhét đồ bẩn nhé. Đó chính là gầm giường. Cô cũng đừng có càu nhàu gì khi phát hiện ra vì nó đã như thế gần 30 năm nay rồi, không thay đổi được đâu và nó ghét nhất bị ai phàn nàn về cái thói quen đó đấy.
Con trai tôi nó rất thích ăn món thịt kho tàu nhưng thái thịt phải thái miếng nhỏ thôi đấy. Kho thịt phải vừa mềm tới, màu sắc phải tươi sáng nhưng không được trắng quá, gia vị phải đậm đà… Ôi, còn nhiều thứ phải lưu ý lắm, tôi sẽ dành thời gian thêm để căn dặn cô về vấn đề này.
Cô về đây sống, tôi sẽ không soi mói, không rình mò cô đâu bởi tôi là bà mẹ chồng dễ tính và hiện đại mà. Cả hai đứa cứ việc đi ăn gì tùy thích, đi chơi nơi nào cô muốn và buổi sáng cứ ngủ thoải mái. Tôi chả phải nữ cai ngục mà tôi là bà mẹ nhân hậu, thương con. Cả khu phố đều rõ điều này.
Nhưng đi đâu thì đi miễn không được quá 30 phút. Để bà già này ở nhà một mình mà cô chẳng lẽ không thấy áy náy à? Ăn gì ở ngoài rồi thì cũng phải về ăn thêm 2 bát cơm nữa với bà già này. Chứ không mâm cơm đầy ắp mình tôi ăn bao giờ mới hết?
Chồng cô - tức con trai tôi rất thích sạch sẽ, gọn gàng, cho dù bản thân nó thay quần áo ra thì toàn vứt lung tung. Tôi chỉ cho cô chỗ nó hay nhét đồ bẩn nhé. Đó chính là gầm giường. Cô cũng đừng có càu nhàu gì khi phát hiện ra vì nó đã như thế gần 30 năm nay rồi, không thay đổi được đâu và nó ghét nhất bị ai phàn nàn về cái thói quen đó đấy.
Con trai tôi nó rất thích ăn món thịt kho tàu nhưng thái thịt phải thái miếng nhỏ thôi đấy. Kho thịt phải vừa mềm tới, màu sắc phải tươi sáng nhưng không được trắng quá, gia vị phải đậm đà… Ôi, còn nhiều thứ phải lưu ý lắm, tôi sẽ dành thời gian thêm để căn dặn cô về vấn đề này.
Cô về đây sống, tôi sẽ không soi mói, không rình mò cô đâu bởi tôi là bà mẹ chồng dễ tính và hiện đại mà. Cả hai đứa cứ việc đi ăn gì tùy thích, đi chơi nơi nào cô muốn và buổi sáng cứ ngủ thoải mái. Tôi chả phải nữ cai ngục mà tôi là bà mẹ nhân hậu, thương con. Cả khu phố đều rõ điều này.
Nhưng đi đâu thì đi miễn không được quá 30 phút. Để bà già này ở nhà một mình mà cô chẳng lẽ không thấy áy náy à? Ăn gì ở ngoài rồi thì cũng phải về ăn thêm 2 bát cơm nữa với bà già này. Chứ không mâm cơm đầy ắp mình tôi ăn bao giờ mới hết?
Sáng cuối tuần cô cứ ngủ tẹt ga. Nhưng khi tôi dậy đánh răng rửa mặt xong mà chưa có bữa sáng dọn sẵn là không được đâu đấy. Thông báo với cô, tôi thường dậy lúc 5h30 sáng.
Khi cô chính thức về làm dâu nhà này, tôi xin tuyên bố trao hết cho cô một số công việc đầy thú vị mà tôi đã đảm nhiệm xuất sắc mấy chục năm qua. Chính xác là những việc từ khi tôi được bà nội của chồng cô trao lại khi tôi vừa về làm dâu. Đó là việc quét nhà, lau nhà hàng ngày, giặt quần áo, nấu cơm rửa bát, tổng vệ sinh, giặt chăn chiếu mỗi cuối tuần, đóng cửa mỗi đêm, đổ rác mỗi sáng...
Trong đó, công việc vô cùng quan trọng có liên quan đến hạnh phúc gia đình, hòa khí giữa các thành viên và tình cảm vợ chồng là gì cô biết không? Đó là nấu bữa cơm hàng ngày. Tôi bật mí cho cô một điều nhé, con đường đi qua dạ dày không chỉ là con đường ngắn nhất đến trái tim chồng cô mà cũng là con đường ngắn nhất đến trái tim… tôi đấy!
Khi bàn giao cho cô những công việc cao cả ấy xong, tôi sẽ lui về sau giữ chân giám sát và uốn nắn kịp thời những hành động không đúng của cô. Hy vọng chúng ta sẽ cùng hợp tác vui vẻ trên quan điểm cô làm là chính. Tôi sẽ quan sát và cố gắng tìm tòi những lỗi li ti của cô, moi móc ra rồi thuyết giáo để giúp cô ngày càng hoàn hảo hơn.
Tôi hoàn toàn tân tiến nên cô cứ ăn mặc tự nhiên các loại quần dài và áo cao cổ các loại. Khi nhà ta có đám giỗ, có dịp ăn uống linh đình, sau khi nấu nướng và dọn dẹp xong cô có thể nghỉ ngơi hoặc làm bất cứ việc gì cô thích. Cô cũng tự do đi chợ theo danh sách tôi đã chọn, chỉ việc nộp lại bản ghi chép chi tiêu. Cô tha hồ mở ti vi những lúc tôi vắng nhà và tha hồ tưới cây theo hứng thú, đám hoa lan của tôi mà chết thì cô cũng liệu hồn với tôi.
Cô không phải phục vụ tôi đâu. Tôi cũng biết thời đại này khác xưa, con dâu đâu còn phải phục tùng mẹ chồng như thánh sống nữa, và như thế cũng làm hàng xóm dị nghị. Cô chỉ cần đấm lưng mỗi tối, chở tôi đi tập dưỡng sinh mỗi sáng hàng ngày, hộ tống tôi đến nhà mấy bà bạn chơi cuối tuần, tháp tùng tôi đi lễ chùa, ngoài ra tất cả mọi thứ để tôi làm lấy.
Thêm một điều nữa là, sang năm hai người liệu liệu mà sinh cho bà già này một đứa cháu để ẵm bồng, nhất là cô đấy, ăn uống tẩm bổ vào để có sức mà chuẩn bị mang thai. Công chúa hay hoàng tử bà già này cũng yêu tuốt, miễn là cái giống nhà này. Có cháu bế bà già này sẽ không thèm để ý đến 2 người nữa đâu, tha hồ đi đâu làm gì tôi cũng kệ xác. Lưu ý điểm này cho tôi nhé!
Khi cô chính thức về làm dâu nhà này, tôi xin tuyên bố trao hết cho cô một số công việc đầy thú vị mà tôi đã đảm nhiệm xuất sắc mấy chục năm qua. Chính xác là những việc từ khi tôi được bà nội của chồng cô trao lại khi tôi vừa về làm dâu. Đó là việc quét nhà, lau nhà hàng ngày, giặt quần áo, nấu cơm rửa bát, tổng vệ sinh, giặt chăn chiếu mỗi cuối tuần, đóng cửa mỗi đêm, đổ rác mỗi sáng...
Trong đó, công việc vô cùng quan trọng có liên quan đến hạnh phúc gia đình, hòa khí giữa các thành viên và tình cảm vợ chồng là gì cô biết không? Đó là nấu bữa cơm hàng ngày. Tôi bật mí cho cô một điều nhé, con đường đi qua dạ dày không chỉ là con đường ngắn nhất đến trái tim chồng cô mà cũng là con đường ngắn nhất đến trái tim… tôi đấy!
Khi bàn giao cho cô những công việc cao cả ấy xong, tôi sẽ lui về sau giữ chân giám sát và uốn nắn kịp thời những hành động không đúng của cô. Hy vọng chúng ta sẽ cùng hợp tác vui vẻ trên quan điểm cô làm là chính. Tôi sẽ quan sát và cố gắng tìm tòi những lỗi li ti của cô, moi móc ra rồi thuyết giáo để giúp cô ngày càng hoàn hảo hơn.
Tôi hoàn toàn tân tiến nên cô cứ ăn mặc tự nhiên các loại quần dài và áo cao cổ các loại. Khi nhà ta có đám giỗ, có dịp ăn uống linh đình, sau khi nấu nướng và dọn dẹp xong cô có thể nghỉ ngơi hoặc làm bất cứ việc gì cô thích. Cô cũng tự do đi chợ theo danh sách tôi đã chọn, chỉ việc nộp lại bản ghi chép chi tiêu. Cô tha hồ mở ti vi những lúc tôi vắng nhà và tha hồ tưới cây theo hứng thú, đám hoa lan của tôi mà chết thì cô cũng liệu hồn với tôi.
Cô không phải phục vụ tôi đâu. Tôi cũng biết thời đại này khác xưa, con dâu đâu còn phải phục tùng mẹ chồng như thánh sống nữa, và như thế cũng làm hàng xóm dị nghị. Cô chỉ cần đấm lưng mỗi tối, chở tôi đi tập dưỡng sinh mỗi sáng hàng ngày, hộ tống tôi đến nhà mấy bà bạn chơi cuối tuần, tháp tùng tôi đi lễ chùa, ngoài ra tất cả mọi thứ để tôi làm lấy.
Thêm một điều nữa là, sang năm hai người liệu liệu mà sinh cho bà già này một đứa cháu để ẵm bồng, nhất là cô đấy, ăn uống tẩm bổ vào để có sức mà chuẩn bị mang thai. Công chúa hay hoàng tử bà già này cũng yêu tuốt, miễn là cái giống nhà này. Có cháu bế bà già này sẽ không thèm để ý đến 2 người nữa đâu, tha hồ đi đâu làm gì tôi cũng kệ xác. Lưu ý điểm này cho tôi nhé!
Bước đầu tôi căn dặn vài thứ cơ bản thế là tạm đủ, "tha" cho cô. Khi nào rảnh tôi lại "lưu ý" tiếp giúp cô. Cô là chưa xong với tôi đâu đấy!
11/8/13
Thứ Hai
Ngày mai, Thứ Hai, có thể người ấy sẽ làm một việc giúp ích cho tôi. Tôi vui mừng lắm! Với bất kỳ việc gì người ấy làm cho tôi, món đồ gì người ấy mua cho tôi, tôi đều vui lắm. Dù ngày mai biết kết quả thế nào, tôi cũng sẽ ko buồn. Tôi sẽ tìm cách xoay sở tình thế hiện tại. Tôi sẽ phải có giải pháp thích nghi với sự khắc nghiệt của môi trường.
Viết mãi mà chưa buồn ngủ :( ! Ngày mai tôi nhiều việc đấy! Tôi có lịch đi quay. Tôi cần liên hệ, gửi câu hỏi và tìm thông tin theo chủ đề.
Tôi bắt đầu tìm thông tin theo vấn đề mình quan tâm như: Những gì phải chuẩn bị trước hôn nhân. Bây giờ mới tích lũy kiến thức thì vẫn chưa phải là muộn nhỉ? Tôi có một cuốn sổ đẹp và cây bút yêu thích. Tôi đã note tất cả vào đó: từ ẩm thực đến từng cá nhân trong gia đình, đến những gì cần cho bản thân, đến những vấn đề quan tâm.. Tôi hay quên nên đành phải ghi lại cho dễ nhớ.
Giờ thì đi ngủ đã nào,
Viết mãi mà chưa buồn ngủ :( ! Ngày mai tôi nhiều việc đấy! Tôi có lịch đi quay. Tôi cần liên hệ, gửi câu hỏi và tìm thông tin theo chủ đề.
Tôi bắt đầu tìm thông tin theo vấn đề mình quan tâm như: Những gì phải chuẩn bị trước hôn nhân. Bây giờ mới tích lũy kiến thức thì vẫn chưa phải là muộn nhỉ? Tôi có một cuốn sổ đẹp và cây bút yêu thích. Tôi đã note tất cả vào đó: từ ẩm thực đến từng cá nhân trong gia đình, đến những gì cần cho bản thân, đến những vấn đề quan tâm.. Tôi hay quên nên đành phải ghi lại cho dễ nhớ.
Giờ thì đi ngủ đã nào,
12.08
Gần 2h đêm rồi mà tôi vẫn chưa ngủ được. Một cốc trà vào buổi tối cộng với những chuyện xung quanh cuộc sống làm tôi ko thể yên lòng. Tôi ở một mình. Và việc vào giấc ngủ với tôi thật khó khăn. Giờ này tôi có thể nói chuyện cùng ai. Tôi ko thể làm phiền bất cứ người thân hay bạn bè nào của tôi cả.
Tôi đã nhắc mình sống đơn giản, nhẹ nhàng để cuộc sống của mình thoải mái. Rằng, hãy bỏ xa những chuyện ko fai của bản thân mình thì sẽ bớt đau. Nhưng cảm giác ấy tồi tệ lắm, quá sức chịu đựng lắm.
Tôi ko muốn tạo ra những vách ngăn giữa những người trong gia đình tôi. Ngược lại, tôi muốn nó gần gũi, gắn kết, yêu thương. Bạn có hiểu ko? Ngay khi tôi viết ra những dòng này, tôi cũng sợ làm tổn thương ai đó. Tôi sợ sẽ có chuyện j xảy đến với họ.
Tôi ko muốn nói cho người ấy biết rằng: cảm giác về người kia trong tôi rất tồi tệ. Nhắc đến người kia, là tôi chỉ muốn nổi điên. Tôi xin lỗi nhé! Nhưng thực sự: Tôi ko thể chịu đựng được/ hoặc tôi chưa thể chịu đựng giỏi hơn nữa. Tất cả là một cuộc lừa đảo. Người ấy có biết ko. Đó là cảm nhận của tôi. Xin hãy bình tĩnh và đọc hết những dòng này. Với tôi, nó như một cuộc đánh úp, mà mọi người ko kịp trở tay, ko thể làm gì.
Tôi ko muốn xoáy thêm vào những chuyện đã qua. Vì tôi ko muốn người ấy buồn. Nhưng người ấy có biết ko: người kia đã khiến cho tôi thất vọng. Và liên tiếp những việc người kia làm, đã khiến cho tôi càng thêm cảm giác tồi tệ về họ hơn.Người ấy có biết ko: người kia đã làm một việc mà ở vị trí đó thì ko nên làm thế. Người kia đã ko nghĩ cho thể diện của tôi. Thực đó! Và tôi hoàn toàn mất niềm tin. Tôi ko muốn tin bất kỳ điều gì vào người kia nữa.
Tôi chỉ nghĩ rằng: Nếu thực sự trân trọng tất cả chúng ta. Và nếu nghĩ cho những điều tốt đẹp, người kia ko nên để mọi chuyện xảy ra như thế! Ko nên liên tiếp gây ra sự thất vọng, và bực bội như thế! Thực lòng tôi ko muốn người ấy buồn. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra; với những cảm xúc xấu mà người kia mang lại cho mọi người, tôi cảm thấy rất đau, người ấy có biết ko!
Tôi thực sự lo cho cs của người ấy. Tôi chỉ mong: nếu tôi có cs dư giả, tôi sẽ được giúp đỡ. Tôi sẽ mua tất cả những gì đẹp nhất, tốt nhất tặng người ấy. Chúng ta đã rất gắn bó mà. Người ấy rất thương tôi nữa, phải ko. Tôi khóc. Tôi thương người ấy lắm. Mà tôi lại chẳng thể làm gì.
Tôi đã rút ngắn cái xa lạ, cái bất ngờ bị đánh úp và ko kịp chuẩn bị gì về sự hiện hữu của người kia, bằng sự thân thiện, hài hòa. Và thực lòng, tôi rất muốn gắn kết tất cả. Nhưng người ấy đã thấy đấy, mọi thứ nó cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng xấu, cảm xúc của tôi về người kia vẫn rất tệ. Sau này, khi người kia và một người đặc biệt đối diện, giao lưu với nhau: tôi rất sợ sẽ xảy ra sự khích bác.
Tôi thật sự lo lắng về điều đó, người ấy ah. Tôi sợ sẽ có chiến tranh lạnh, chiến tranh nóng. Tôi sợ những mâu thuẫn trong quan điểm và cách sống của họ sẽ làm nảy sinh những điều ko hay. Lúc ấy sẽ nhiều người đau lòng. Nên điều tôi mong bây giờ: là ko xảy ra xung đột nào hết.
Viết ra điều mình nghĩ cũng giúp tôi vơi nhẹ nỗi lòng. Tôi mong cảm giác tồi tệ ấy sẽ ko còn nữa. Tôi mong tôi và người ấy có thể làm thay đổi tình hình; giúp cho mọi thứ diễn ra tốt đẹp hơn. Tôi mong sự gắn hết. Người ấy đừng suy nghĩ j nhiều nhé.
Tôi đã nhắc mình sống đơn giản, nhẹ nhàng để cuộc sống của mình thoải mái. Rằng, hãy bỏ xa những chuyện ko fai của bản thân mình thì sẽ bớt đau. Nhưng cảm giác ấy tồi tệ lắm, quá sức chịu đựng lắm.
Tôi ko muốn tạo ra những vách ngăn giữa những người trong gia đình tôi. Ngược lại, tôi muốn nó gần gũi, gắn kết, yêu thương. Bạn có hiểu ko? Ngay khi tôi viết ra những dòng này, tôi cũng sợ làm tổn thương ai đó. Tôi sợ sẽ có chuyện j xảy đến với họ.
Tôi ko muốn nói cho người ấy biết rằng: cảm giác về người kia trong tôi rất tồi tệ. Nhắc đến người kia, là tôi chỉ muốn nổi điên. Tôi xin lỗi nhé! Nhưng thực sự: Tôi ko thể chịu đựng được/ hoặc tôi chưa thể chịu đựng giỏi hơn nữa. Tất cả là một cuộc lừa đảo. Người ấy có biết ko. Đó là cảm nhận của tôi. Xin hãy bình tĩnh và đọc hết những dòng này. Với tôi, nó như một cuộc đánh úp, mà mọi người ko kịp trở tay, ko thể làm gì.
Tôi ko muốn xoáy thêm vào những chuyện đã qua. Vì tôi ko muốn người ấy buồn. Nhưng người ấy có biết ko: người kia đã khiến cho tôi thất vọng. Và liên tiếp những việc người kia làm, đã khiến cho tôi càng thêm cảm giác tồi tệ về họ hơn.Người ấy có biết ko: người kia đã làm một việc mà ở vị trí đó thì ko nên làm thế. Người kia đã ko nghĩ cho thể diện của tôi. Thực đó! Và tôi hoàn toàn mất niềm tin. Tôi ko muốn tin bất kỳ điều gì vào người kia nữa.
Tôi chỉ nghĩ rằng: Nếu thực sự trân trọng tất cả chúng ta. Và nếu nghĩ cho những điều tốt đẹp, người kia ko nên để mọi chuyện xảy ra như thế! Ko nên liên tiếp gây ra sự thất vọng, và bực bội như thế! Thực lòng tôi ko muốn người ấy buồn. Nhưng với tất cả những gì đã xảy ra; với những cảm xúc xấu mà người kia mang lại cho mọi người, tôi cảm thấy rất đau, người ấy có biết ko!
Tôi thực sự lo cho cs của người ấy. Tôi chỉ mong: nếu tôi có cs dư giả, tôi sẽ được giúp đỡ. Tôi sẽ mua tất cả những gì đẹp nhất, tốt nhất tặng người ấy. Chúng ta đã rất gắn bó mà. Người ấy rất thương tôi nữa, phải ko. Tôi khóc. Tôi thương người ấy lắm. Mà tôi lại chẳng thể làm gì.
Tôi đã rút ngắn cái xa lạ, cái bất ngờ bị đánh úp và ko kịp chuẩn bị gì về sự hiện hữu của người kia, bằng sự thân thiện, hài hòa. Và thực lòng, tôi rất muốn gắn kết tất cả. Nhưng người ấy đã thấy đấy, mọi thứ nó cứ tiếp tục diễn ra theo chiều hướng xấu, cảm xúc của tôi về người kia vẫn rất tệ. Sau này, khi người kia và một người đặc biệt đối diện, giao lưu với nhau: tôi rất sợ sẽ xảy ra sự khích bác.
Tôi thật sự lo lắng về điều đó, người ấy ah. Tôi sợ sẽ có chiến tranh lạnh, chiến tranh nóng. Tôi sợ những mâu thuẫn trong quan điểm và cách sống của họ sẽ làm nảy sinh những điều ko hay. Lúc ấy sẽ nhiều người đau lòng. Nên điều tôi mong bây giờ: là ko xảy ra xung đột nào hết.
Viết ra điều mình nghĩ cũng giúp tôi vơi nhẹ nỗi lòng. Tôi mong cảm giác tồi tệ ấy sẽ ko còn nữa. Tôi mong tôi và người ấy có thể làm thay đổi tình hình; giúp cho mọi thứ diễn ra tốt đẹp hơn. Tôi mong sự gắn hết. Người ấy đừng suy nghĩ j nhiều nhé.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)