25/3/11

Một ngày thường


Hình cũ từ webcame
Tối qua tôi đi ngủ sớm hơn mọi ngày vì tay phải bị đau. Ko biết vì sao, cổ tay tôi khó cử động và đau nhức. Tôi bắt đầu làm mọi việc trong nhà một cách khó khăn. Khi miếng cao dán lên phần nhiều dây chằng nhất tôi thấy tay mình mát rồi nóng dần. Ko còn hứng thú để làm việc gì, tôi chui vào chăn ngủ miết. Thế mới biết, khi một phần trên cơ thể bị đau đớn thì con người ta cũng thay đổi cảm giác theo. Và chợt nhớ đến một điều, chỉ khi ta yêu thương ai đó như thân thể mình, thì tình yêu đó mới chân thực và có ý nghĩa.

Hôm nay trời Hà Nội vẫn lạnh trên 10 độ. Ra đường là áo khoác với tất chân. Tôi ào ào ra ngoài làm mấy việc cần thiết rồi lại trở về thu mình trong chiếc chăn như một chú mèo nhung^^. Tôi nhận thấy có những khi mình chăm chỉ đến lạ! Tôi có thể ngồi hàng giờ trước máy thu hình, ghi chép thông tin cần thiết, cảm nhận cá nhân khi xem các chương trình truyền hình qua mạng trực tuyến. Có khi lại lôi đống tạp chí ra, với một quyển sổ và cây bút trên tay, ghi lại những điều mà tôi muốn nhớ: Tên tạp chí, Tổng biên tập, các phó tổng, thư ký, địa chỉ tòa soạn, thậm chí cả giá bán. Tiếp đến là các chuyên trang - chuyên mục. Trong mỗi mục lại có bao nhiêu bài viết, tít bài ra sao, tôi ghi lại. Đó cũng là cách để mình ghi lại cho đến khi nhớ những điều mình đã quên. Chắc tôi sắp thành bà già lẩn thẩn mất^^!

Mấy ngày hôm nay rảnh rỗi, tôi nghĩ đến Ba tôi nhiều hơn. Có lẽ vì mới gặp và nghe Ba tôi trò chuyện thật lâu. Ba tôi năm nay đã ngoài 50 tuổi. Nghe con số thật lớn vì tôi bắt đầu nghĩ đến tuổi về già của cha mẹ. Tôi chẳng muốn chấp nhận sự thật ấy tẹo nào. Trong tâm trí tôi, ba tôi và mẹ tôi luôn trẻ. Ba tôi cầm tinh con Trâu. Mọi người bảo, những người mang tuổi này, thường là vất vả. Tôi đem soi nó lên cuộc đời ba tôi và nghiệm thấy...đúng.

Thời trai trẻ, Ba tôi sớm vào công nhân ngành đường Sắt. Chàng thanh niên với mái tóc quăn bồng bềnh, đi dọc miền đất nước với những chuyến tàu và những con đường dài tít tắp. Công nhân thi công đường tàu là một nghề nhiều vất vả và luôn phải xa nhà. Khi ba tôi lấy mẹ tôi cũng vậy, ông thường xuyên vắng nhà, kể cả khi đã có những đứa con thơ. Mình mẹ tôi ở nhà với công việc và hai đứa con nhỏ. Cho đến năm tôi lên 8 tuổi, em tôi chào đời.

Giờ đây, ba mẹ tôi đã có 3 người con khỏe mạnh. Ba tôi vẫn đi làm với những công trình. Mẹ tôi ở nhà cùng em nhỏ. Tôi mong em học giởi để thi đỗ ĐH. Chỉ 2 năm nữa thôi, em sẽ ra Hà Nội, được ở gần chị em tôi. Mời hôm thứ 3 vừa rồi, Ba tôi trò chuyện với tôi thật lâu. Từ khi biết nhận thức tới nay, tôi thấy lời dạy của Ba luôn thấm thía và sâu sắc. Tôi ko quên đôi bàn tay ửng hồng trong lúc làm việc nhà, những lần Ba về nghỉ ngơi. Tôi đã cố kìm nén những giọt nước mắt, ko để chúng lăn tròn trên má như trong những lần nói chuyện trước. Tôi muốn để Ba thấy tôi rắn rỏi, trưởng thành thêm nhiều rồi. Tôi chỉ muốn, dù là một chút, ba yên tâm hơn về tôi. Tôi thấy thương Ba nhiều vì gánh nặng đa mang. Đôi lúc tôi tự hỏi, mình làm gì để giúp Ba, để Ba được vui?

Những băn khoăn nhiều khi xếp lại cho những lo toan nho nhỏ ngày thường. Tôi vẫn biết mình có một câu chuyện phức tạp và phải thu xếp nó từng lớp, từng bước. Trong những ngày nhàn rỗi, tôi nghĩ về nó nhiều hơn. Nếu có một công việc, tôi sẽ hăng say hết mình, làm trọn vẹn cho thành công của nó. Một ngày thường - tôi - một chút suy tư!

5 nhận xét:

  1. Ngày thường hay lắm bé, sâu lắng và hơi suy tư...
    Một bữa nào đó sẽ viết một ngày thường tung tăng phơi phới đầy hào hứng nhé. Chị Lana chờ đấy.

    Trả lờiXóa
  2. Vâng, chị yêu ah, em sẽ cố gắng để góp nhiều ngày tung tăng cho một ngày vui. E cũng hy vọng lắm lắm! hug chị:>

    Trả lờiXóa
  3. Hai năm nữa em sẽ học ĐH ở Hà Nội. Khi ấy, công việc ổn định, bạn sẽ lo bớt một phần phụ ba mẹ với em đi học xa nhà. Tôi nghĩ vậy.
    Chúc vui nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Hi, mong là Scarlett có thể cùng ba mẹ lo cho em gái:)

    Trả lờiXóa
  5. Cố gắng lên Scarlett nhé!

    Trả lờiXóa