17/3/11

Ngày mưa

Những ngày mưa cho tôi thật nhiều cảm xúc. Tôi được sống từng phút giây với những con chữ và những nhịp đập của tim mình. Tôi muốn sống cho hết đêm cho chan hòa cảm xúc. Tôi đã nhớ mẹ, nhớ cha... nhớ dòng kênh trước nhà sau những ngày mưa biết nhường nào!
Tôi nhớ bé H, em gái bé bỏng của tôi. Tuổi thơ của tôi may mắn trôi đi trong hai từ "trọn vẹn". Riêng em, lớp 6 đã phải chịu một cú sốc đầu đời, quá sức với em. Bởi em đã biết lắng nghe và nhận thức, hiểu được những điều mọi người nói. Có phải thế mà trong suy nghĩ em già trước tuổi? Em chưa phải khóc vì những trận đòn roi nhưng e lại mang những tổn thương trong tâm hồn bé bỏng. Tôi biết thế. Tôi thương em nhiều lắm!
Tôi sợ em buồn khi ko có các chị kề bên, cùng chia với em những phút giây bế tắc. Tôi sợ em cô đơn, chạnh lòng khi soi sang bạn bè cùng lứa với mình. Tôi trò chuyện, em nên có một nhóm bạn thân, khi nào buồn cứ sẻ chia cùng các bạn. Tôi khuyên em học giỏi để có một tương lai tươi sáng. Tôi cùng chị mua những món quà kute nhất về cho em... Vậy thôi, tôi ko biết mình có thể làm gì thêm nữa. Bởi chính tôi đã có những lúc hoang mang, ko tìm được lối thoát nào.
Tôi đã từng có gắng gạch - nối, cùng chị tôi, đã làm hết những gì có thể, xuôi chèo, chan hòa; nhưng ko được. Vì cuộc đời ko phải lúc nào cũng như ta muốn. Muốn xây một mái nhà, phải có nhiều bàn tay và tâm huyết. Đã từng thử làm mọi việc nhưng cuối cùng thuyền lại trôi giữa dòng. Hai mái chèo buông... cứ trơ trọi con thuyền giữa dòng thế. Ko biết có ngày thuyền cập bến bờ. Tôi ko biết được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét