12/3/11

Xao động


Đi thực tập rồi đấy! Đây là lần thứ 2 mình tiếp xúc với một cơ quan báo chí. Khoan nói đến chuyện 2 lần thực tập khác nhau như thế nào, nhưng dạo này mình có một xí hoang mang. Mình bắt đầu tự hỏi: phải chăng mình dành thời gian vào quá nhiều việc, mà ko tập trung vào một chuyên môn nào đó cho giỏi?
Năm đầu tiên thi Đại học, mình đã chọn ngành SP Văn. Mình nghĩ công việc đó phù hợp với tính cách và cũng là sở thích văn chương của mình. Mặc dù con đường này ko thành nhưng trong suốt những năm học Đại học, mình đã dành nhiều thời gian đọc các tập truyện ngắn, truyện đăng báo, thơ và cả phê bình văn học.
Vào khoa Ngôn Ngữ học, có điều kiện tiếp xúc với sinh viên Trung Quốc, mình đã tự học tiếng Trung, cũng mất một khoảng thời gian... Bây giờ tự hỏi, sao ko đi học thêm Tiếng Anh từ năm thứ nhất đến năm thứ 4 để cho giỏi một ngoại ngữ?
Đã từng có thời gian mình tham gia học lớp Kỹ năng mềm. Được học 2 kỹ năng: thuyết trình và giao tiếp. Nhớ lại thấy mình lông bông wa...
Lại có thời gian mình đi làm thêm, đi gia sư và làm lễ tân... hai công việc, một khoảng thời gian khá dài. Mình cũng học hỏi được một số điều từ xã hội qua công việc.
Mình đã từng học Ngôn Ngữ rồi lại chuyển sang học Báo chí. Bạn bè với tấm bằng Ngôn ngữ, một số đang tham gia nghiên cứu và giảng dạy tiếng Việt cho người nước ngoài. Mình thì vẫn đang học Báo chí. Vì mình thích hơn, mình thấy nó gần gũi với xã hội sôi động, được tiếp cận cs gần hơn...
Cuối cùng, mình đang băn khoăn rằng: bên trường HV BCTT người ta đào tạo chuyên khoa, ra trường là sv có một cái nghề; nhất là khoa Báo Hình, họ được học kỹ hơn hẳn KHXH&NV. Dù theo ngành gì thì họ cũng học kỹ hơn. Mình thì học tổng hợp quá. Để bắt đầu một lĩnh vực nào cũng hơi khó.
Vậy đó, từng đó việc đã diễn ra trong vòng 6 năm qua, kể từ ngày mình rời trường phổ thông. Mình băn khoăn, liệu mình có sai khi đã dành thời gian cho quá nhiều việc mà ko tập trung, chuyên sâu để có một cái nghề cụ thể? Khi mà tất cả những trải nghiệm để lại cho mình những ký ức, những ấn tượng về ko gian, môi trường sống và làm việc, về những con người mình đã tiếp xúc, những cảm xúc đã đi qua... nó thành kỷ niệm và ký ức. Mình chứa nhiều những thứ đó liệu có ích gì chăng?
Mình hơi hoang mang khi tuổi 25 vẫn chưa cho mình một công việc, một nghề nghiệp. Một người để thương yêu và một gia đình nhỏ cũng là điều dần phải nghĩ đến rồi, đúng ko? Mình đang xao động!

2 nhận xét:

  1. Có tuổi trẻ là sẽ có tất cả, làm những gì mình thích, thật mạnh mẽ và vô tư đi em :-)

    Trả lờiXóa
  2. Vậy a chị? Vâng:) tinh thần em ổn rùi ạ:) Hug chị.

    Trả lờiXóa