3/7/13

Hố sâu khoảng cách

Thật ra muốn khóc òa lên đó! Cho tất cả những chuyện đã và đang xảy ra trong thời gian qua. Cứ nghĩ mình sẽ xoay xở được hết tất cả. Chuyện j rồi cũng có cách giải quyết. Có 2 việc đau đầu: 1. Công việc ko thuận lợi; 2.  Chuyện người yêu đang rối như tơ. Có những khi áp lực, căng thẳng mệt mỏi vì hai chuyện ấy. Từ chuyện tình cảm ko tốt làm ảnh hưởng đến tâm lý cuộc sống hàng ngày. Phải nén lòng lại để làm việc. Có thêm một chút lo lắng! E gái thi Đại Học. Sao em đi thi mà chị lo lắng thế! Chị hồi hộp hơn ngày xưa chị đi thi. Giá em thi: Văn - Sử - Địa chắc chị ko hồi hộp thế! Em ko muốn đi theo con đường của các chị - chuyên xã hội. Em học Tiếng Anh. Thời đại của Tiếng Anh. Môn Toán em lại ko xuất sắc, nên chị lo lắm! Cầu mong bình an đến với chị em ta. Chỉ mong em đủ điểm thi đỗ vào trường là đủ rùi. Chị đã có cả một kế hoạch dài cho thời sinh viên của em đó! Cố gắng và hy vọng thần may mắn sẽ mỉm cười.

Mong cho "chân cứng, đá mềm" để có thể vượt qua những thử thách. Để thành công, chỉ có Trí tuệ + Nỗ lực thôi. Đã có lúc và có lẽ luôn thấy mình đầy đủ: một công việc để làm, một gia đình + ai đó, và bạn bè để yêu thương. Nhưng sau khi nghe cuộc điện thoại ấy, đọc những dòng chữ ấy, lại thấy mình thật bất lực, kém cỏi. Nhìn lại bản thân, thấy mình thật trẻ con, vụng về, nhút nhát. Đã đến lúc phải ứng xử như người trưởng thành. Vậy mà mình ko làm được. Chỉ trách mình trong những tháng năm đã đi qua trong đời, ko học hỏi, ko tích lũy.

Mình đã cảm động rơi nước mắt khi sáng ngủ dậy, thấy đồ ăn sáng em gái đã chuẩn bị sẵn trên bàn. E ko ăn phần nhiều, em để phần cho chị những gì ngon nhất! Chị đã nghẹn ngào. Trong trái tim đứa em gái 18 tuổi có thật nhiều sự rộng lượng và yêu thương cho chị. Ngẫm lại, chị thấy mình thật ích kỷ khi chưa làm gì được cho em, chị, mẹ, ba. Chị vẫn nhớ, đêm hôm đó, em đã ngồi nói chuyện với chị thật lâu. Chị quá bất ngờ khi thấy: trong suy nghĩ của một cô gái 18, em nhìn rõ câu chuyện của chị. Em phân tích cho chị về những nút thắt mà chị đang gặp trong câu chuyện. Em đưa cho chị những lời khuyên. Em chỉ cho chị: đâu là điểm mạnh của cá nhân chị. Chị phù hợp với điều gì nhất. Em bảo: "Chị sẽ phù hợp với người tìm kiếm sự bình yên". "Ở trong hoàn cảnh đó, có lẽ, phía gia đình người ta cần sự sắc sảo". Trong khi, chị vẫn thường dằn vặt mình về cái sự sắc sảo trong đối đáp, ứng xử trong cuộc sống, để ko ai bắt nạt, coi thường được. Chị đã thấy mình kém cỏi quá.

Cái buổi tối hôm ấy khiến chị suy nghĩ mãi. Chị suy nghĩ về cái đúng, cái sai, cái phù hợp để tìm kiếm hạnh phúc cho con đường mình đi. Chị thấy như được động viên nhiều, như đã có người khai thông, mở lối cho chị. Chị thấy mình ko đến nỗi nào, ko tồi tệ đến mức như trong lời từ cuộc điện thoại ấy. Chị ko muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh. Nhưng rõ ràng, trong một hoàn cảnh cụ thể, thì vấn đề có thể trở nên phức tạp hay đơn giản!  Theo như những gì em và mọi người nhìn thấy thì sẽ là câu hỏi: sao chị ko chọn những điều đơn giản, cái mà có thể nhìn thấy và suy luận bằng logic. Sao chị biết là khổ mà vẫn đi vào chỗ khổ.

Có thể chị sẽ trả lời: do hiện tại chị ko có sự lựa chọn nào khác. Hay do chị nuôi Mong Muốn: mình sẽ thay đổi được những điều đó, mình sẽ biến cái phức tạp thành đơn giản. Chị muốn được thử sức mình, với quyết tâm chinh phục cái khó. Nhưng chị cũng biết: khi một thứ chị nhìn là màu xanh. Người ta nhìn là màu đỏ thì thật là khó. Chị đã thấy khoảng cách. Chị thấy sự khác biệt trong suy nghĩ giữa chị và người ta. Hoặc tất cả mọi thứ sẽ phải theo ý người ta: Trong nhà, cái bàn màu đỏ, cái ghế đỏ, cái đèn đỏ, đôi đũa đỏ, cái bát đỏ.. Sao chị lại nghĩ ra cái cảnh tượng ma quái thế! Và nếu như đến hộp bánh sau này chị mua về nhà mình cũng phải màu đỏ. Ko. Ko thể như vậy được. Có thể chị đã lo hơi quá! Nhưng chị mới chỉ biết, chỉ thấy, những cô gái "đi lấy chồng là phải theo chồng, theo gia đình nhà chồng". Mọi thứ sẽ do nhà chồng quyết định. Bố mẹ chồng bảo sao phải nghe thế. Có muốn về nhà thăm bố mẹ mình cũng ko được. Có thể chị đã nói hơi quá! Nhưng chị chỉ nhìn thấy: Con dâu là người dưng. Ko: yêu, thương, xót. Có thể, sẽ có cách để hóa giải những điều đó: Khi ta yêu thương sẽ được đền đáp bằng yêu thương. Nhưng lúc này chị ko muốn nghĩ tới ý đó.

Chị nghĩ: chị cần được yêu thương, bênh vực, chở che. Như thế, chị mới muốn tìm đến nơi đó và xem đó là chốn bình yên của mình. Chị thực sự ko đòi hỏi quá lớn về vật chất, của cải. Những thứ đó, dần dần sẽ làm ra. Nhưng đó phải là sự phù hợp, nơi người ta sẵn sàng mở lòng và bỏ qua cho nhau. Nơi chị có lỡ lời, nói sai một câu, chị ko fai dằn vặt khổ sở quá mức. Chị ko fai cân não, ko phải gồng mình. Nơi chị được bình yên, là chính con người chị.

Chị chợt thấy: hình như đó là những điều rất nhỏ, khi có bao nhiêu những chuyện lớn hơn đời người phải giải quyết. Bóng dáng ai đó cứ mờ dần. Một bờ vai để chị tựa, một cái ôm ấm áp. Chị sợ nếu bọn chị ko có cả thời gian để yêu thương, chẳng có góc riêng trong trái tim. Vì Tình yêu khác với Thương. Chị còn fai đọc những bài: làm sao để tình yêu luôn đẹp nữa. Có thể chị đã lo lắng quá! Khi tất cả những chuyện giữa hai đứa, có rất nhiều điều ngọt ngào, có những lần anh ấy khiến cho chị cảm động, xúc động. Có những giờ phút hai đứa ngồi bên nhau trong cơn mưa thật ấm lòng sẻ chia.

Có một chị ở bên kia chiến tuyến: chị ấy nói rằng: sao cứ phải làm mọi việc rối tung lên. Chị ấy ko nghĩ đến cảm giác của mình. Chị ấy đòi hỏi mình phải thế này phải thế nọ. Chị ấy đâu biết rằng cảm giác người trong cuộc như mình thì nó mệt mỏi như thế nào. Lẽ ra chị ấy phải vun vào, phải làm cho tình cảm của mọi người và hai đứa thêm tốt đẹp. Khi đó, mình mới có sức lực và tinh thần mà cống hiến và "vui, khỏe, có ích" như lời chị ấy nói. Mình ấm ức lắm! Khi chị ấy là ko fai ruột thịt mà cứ như bà cô bên chồng, muốn ăn tươi nuốt sống mình với những yêu sách.

Chuyện của mình phức tạp thế đấy. Vậy mà mình phải đương đầu với sự cố công việc, kìm lòng mình trước tình cảm riêng tư. Mình muốn xóa nhòa mọi khoảng cách. Mình muốn tất cả những người thân thiết sẽ yêu thương nhau. Khi đó sẽ có sức mạnh để phát triển công việc, theo đuổi lý tưởng trở thành người giỏi nghề. Trong lòng được vui phơi phới như những đứa trẻ.......

1 nhận xét:

  1. Không biết 2 em mâu thuẫn gì, nhà chồng ra sao nhưng nói chung có mẫu số chung thế nài:

    bất kể 2 người thuộc tầng lớp nào, kinh tế ra sao thì việc về sống với nhau là phải hiểu, yêu và chiều chuộng nhau lắm. Em thì chị bit sẽ chiều được nhiều loại tính cách nhưng em cũng phải được người kia rất trân trọng thì mới okie em ạ. Mới yêu thôi mà có dấu hiệu không tôn trọng thì nguy cơ về sau là tệ lắm đó hix...

    Trả lờiXóa