12/7/13

Người yêu

Nhớ lại những ngày đã qua, mình nghĩ đã có lúc mình làm cho người yêu mình mệt mỏi.

Chuyện về gia đình mình, những mâu thuẫn, xung đột, những sự lựa chọn mang tính quyết định số phận. Mình lo cho họ. Và cứ mỗi chiều như thế, sau những cuộc điện thoại hàng giờ, để bàn tính cách, để cứu thoát một con người khỏi lựa chọn sai lầm, mình lại cùng anh ngồi nói chuyện. Bên những ly trà đá, góc yên tĩnh đó chỉ có hai đứa mình, mình đã nói cho người yêu mình nghe về câu chuyện, diễn biến câu chuyện. Hàng loạt những câu hỏi tại sao, những băn khoăn, trăn trở, lo lắng của mình. Lúc đó chắc đã hiện rõ lên gương mặt. Mặt mình đỏ lên, những nếp nhăn trên trán co lại, miệng nói: Tại sao? và tay thì đưa ra như người ta diễn thuyết. Nhớ lại lúc đó mình thật buồn cười. Mình đã lo lắng. Người yêu mình đã lắng nghe và phân tích về những diễn biến trong câu chuyện ấy. Người yêu mình chắc cũng căng thẳng theo mình.

Hàng giờ liền, trong cái giá lạnh của ngày đông, 10 giờ đêm, bọn mình gặp nhau bên ly trà nóng, góc phố nhỏ yên tĩnh, chẳng nói với nhau nhiều, dăm câu ba điều mà như chia sẻ với nhau những căm xúc, những khoảnh khắc của cuộc sống. Mình nghĩ: chúng mình sẽ gắn bó với nhau về sau.

Mình và anh đã ngồi bên nhau trên ban công của một chiếc lô cốt trên Hồ Tây. Những bản nhạc từ những thập niên 60 - 70 vang lên. Người chủ quán có tóc dài, râu rậm như những anh hát nhạc rock. Bất chợt trời đổ cơn mưa. Tụi mình trú mưa, rồi hai đứa đi cùng nhau về phố Hòe Nhai ăn Bít Tết. Dưới cơn mưa, vị Paste như thơm hơn, vị bò mềm ngọt và nước sốt sệt sệt, chấm bánh mỳ. Bụng đã ấm, hai đứa ngồi cạnh nhau dưới cơn mưa. Trời mưa là khoảnh khắc thú vị.

Trước ngày sinh nhật anh một ngày, dưới cơn mưa, mình mặc áo mưa đi mua bánh, mua hoa, hai đứa mình vào quán Cafe Maxx trên Hồ Tây. Góc bàn nhỏ, mình châm nến, lung linh. Anh thổi nến, ôm mình, ấm áp. Anh bảo: lần đầu tiên anh có một sinh nhật hạnh phúc như thế này. Ngày hôm sau, ngày chính thức, mình - anh, gd và bạn anh, cùng nhau ăn tối tại nhà hàng. Mình thấy mọi thứ thật ấm áp.

Mình đã có hai thức uống quen thuộc cho 2 mùa: Trà chanh - Ngô sữa. Mùa hè là quán Cafe 3D ở phố Nhà chung đó. Mùa đông là Góc phố. Ah, còn món xôi chè phố Hàng Bạc nữa. Cạnh đó lại có hàng Ốc nóng, trứng cút lộn. Những buổi tối ấy đã đi vào cuộc đời mình, như một phần đời sống tinh thần ấm áp.

Ngày sinh nhật mình - Trước đó vài ngày, mình đi xem giày, người yêu mình đã chọn và tặng mình một đôi. Đúng ngày sinh nhật, chị mình ăn hỏi. Mình về quê và ra đến nơi lúc trời đã tối. Có lẽ muộn lắm. Anh sang nhà chồng chị đón mình. Trên tay là chiếc bánh Ga tô. Chúng mình ra quán Sushi quen thuộc. Anh châm nến và mình cắt bánh. Hai đứa ngồi bên nhau. Chắc tại mình quá mệt vì quãng đường xa và lo công việc nhà, lúc đó, mình ko cảm nhận hết sự chuẩn bị và tình cảm a dành cho mình. Ăn tối xong trở về, mình và a ngồi cafe với một người bạn. Ngày hôm đó, anh chiều mọi thứ theo ý mình. Còn mình thì vẫn chưa hoàn hồn vì từ nhà xuống và lo nghĩ về điều khác. Nhớ lại, mình thấy tiếc vì đã ko dành trọn cảm xúc cho anh.

Còn nhiều điều lắm nhỉ, còn nhiều khoảnh khắc và giây phút ấm áp nữa. Lâu rồi, chúng mình ko có những giờ phút ngồi bên nhau thật thảnh thơi. Chúng mình lo về gia đình. Chúng mình đều nghĩ nhiều cho gia đình của mỗi đứa. Chúng mình vì gia đình trước rồi mới nghĩ đến hai đứa. Có lẽ thế. Lâu rồi ko có cái gì là riêng cho chúng ta. Chúng ta đã ko có thời gian cho mình. Chúng ta đã ko có những khoảnh khắc chỉ nhìn nhau và nghĩ về nhau. Cảm giác như những ngày tháng, hai đứa gặp nhau mỗi ngày nó đã xa lắm rồi. Giây phút này nghĩ lại: E ko biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Những gì thân thiết, thân thuộc, thân yêu giữa chúng mình nó đã đi xa quá! Hình như thế! Mà giữa chúng ta cũng ko có chuyện j to tát, chẳng có chuyện j cả. Ko có chuyện j lớn cả. Fai ko! Đã có những lúc chúng ta tưởng rằng, chúng ta sẽ bên nhau mãi. Nhưng lâu rồi, có chuyện j thế nhỉ? Có ai tạo áp lực cho chúng ta fai ko?

Ngay cả chuyện dẫu có khó khăn về kinh tế, về một vài thứ chưa như mong đợi, em cũng đã bỏ qua, cho rằng: chúng đâu có fai là vấn đề lớn. Một cuộc sống hạnh phúc là thế nào nhỉ? Là chúng ta bên nhau, cùng nhau đi chợ mua đồ ăn và nấu bữa trưa bữa tối cho cả một ngày nghỉ. Là e được thảnh thơi đọc truyện, đọc báo, nghỉ ngơi ở nhà. Là những ngày mệt được đưa và đón mỗi khi đi làm về. Đó là hạnh phúc giữa hai chúng ta. Còn hạnh phúc giữa hai gia đình của hai chúng ta nữa. Đã có lúc, em nghĩ mình có đủ sức mạnh để làm chủ cuộc sống của mình, làm một con người độc lập trong mọi quyết định. Và có những khi chỉ muốn một mình.

Còn nhiều phút giây bình yên nữa để cho những trang nhau. Những gì đã có giữa chúng ta trong thời gian qua. Nâng niu từng khoảnh khắc, để hy vọng có thể làm mọi thứ cho hiện tại và tương lai tốt hơn. Phải trở về với công việc ngày Thứ 7 - ngày hôm nay - ngày thứ 7 đi làm nhiều cảm xúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét